Hào Môn Mật Ái: Chỉ Sủng Cô Vợ Thiên Hậu Đáng Yêu (Dịch)

Chương 44.1: Cần trị vẫn phải trị

Chương 44.1: Cần trị vẫn phải trị
Lâm Tố Tâm bị Hạ Minh Tuyên nửa ôm nửa bế ra khỏi phòng tiếp khách, vừa rời khỏi tầm mắt của Thẩm Tuấn Hoa, cô liền vội vã đẩy Hạ Minh Tuyên ra.
Hạ Minh Tuyên nhướng mày nói: “Sao em tuyệt tình vậy? Qua cầu rút ván à?”
Lâm Tố Tâm tức giận nói: “Tôi còn chưa tìm anh tính sổ đấy. Anh vừa sàm sỡ tôi, còn nói…… còn nói những câu buồn nôn như vậy! Hừ, tôi sắp nôn ra rồi.”
Nghe xong lời này, sắc mặt Hạ Minh Tuyên bỗng có chút khó coi, vươn tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Lâm Tố Tâm, buộc cô phải ngẩng mặt lên: “Sao cơ? Bị tôi ôm một chút em liền cảm thấy buồn nôn? Vậy bị tôi hôn một cái thì sẽ như nào nhỉ?”
Lâm Tố Tâm bị anh bóp đến đau điếng, vội vàng bẻ ngón tay anh ra: “Anh phát điên gì đấy?”
Hạ Minh Tuyên chăm chú nhìn cô, trong mắt lóe lên một tia ớn lạnh, lạnh lùng nói: “Thực ra, em căn bản không thể phản kháng. Tại sao tôi phải làm trái với ham muốn của mình? Tôi muốn hôn em là tôi có thể làm được, em có giãy giụa cũng vô ích.”
Lâm Tố Tâm kinh hãi, dùng sức nghiêng đầu, nhưng sức mạnh của Hạ Minh Tuyên không phải thứ mà cô có thể chống chọi được.
Tim cô đập loạn, dứt khoát nhấc chân phải lên, thô bạo đá vào hạ bộ của Hạ Minh Tuyên. Lực của cú đá này không hề nhẹ, nếu bị đá trúng, cậu ba nhà họ Hạ e lè không thể làm được gì trong một thời gian dài.
Hạ Minh Tuyên sớm có đã có phòng bị, né sang một bên để tránh cú đá đoạn tử tuyệt tôn này, nhưng vẫn không chịu buông bàn tay đang nắm cằm cô.
Lâm Tố Tâm lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn anh, đưa tay xoa xoa cằm. Có vẻ khá đau, sẽ không bị hằn vết đỏ chứ!
“Tiểu nha đầu, đây là em muốn vị hôn phu của mình trở thành thái giám sao? Quả nhiên là lòng dạ phụ nữ độc ác nhất!”
Hạ Minh Tuyên nheo mắt, đứng thẳng dậy, áp sát về phía Lâm Tố Tâm. Lâm Tố Tâm bị anh ép phải lùi lại, cho đến khi gót chân cô đá vào tường, cô mới nhận ra rằng cô đã bị anh ép vào cạnh cầu thang.
Hạ Minh Tuyên đã là một người đàn ông trưởng thành, thừa hưởng gen tốt của người nhà họ Hạ, thân hình cao lớn, khi đứng thẳng, cao hơn cô gái tuổi vị thành niên đang lớn là Lâm Tố Tâm ít nhất ba mươi phân.
Lâm Tố Tâm chỉ cao đến ngực Hạ Minh Tuyên, trước mắt chính là khuôn ngực rộng và cường tráng của anh, cho dù được bọc trong một chiếc áo sơ mi đặt may ủi thẳng thớm, cũng có thể cảm nhận được cảm giác áp bức mạnh mẽ. Vai của Hạ Minh Tuyên chắn ánh sáng mặt trời, tạo ra một bóng đen trên đầu Lâm Tố Tâm, điều này khiến Lâm Tố Tâm càng thêm căng thẳng.
Hạ Minh Tuyên thấy sắc mặt của Lâm Tố Tâm trắng nhợt, anh có chút hài lòng gật gật đầu. Cuối cùng tiểu nha đầu này cũng biết sợ, biết anh là người cô không động vào được, biết ngoan ngoãn nghe lời khi anh tức giận, nếu không, anh phải lo lắng sau này nhà sẽ mất nóc mất.
Tuy nhiên, nhìn bộ dạng thường ngày kiêu ngạo cáu kỉnh của cô, anh thật sự không thể quá dịu dàng với cô, lúc cần trị thì phải trị, nếu không một lúc nào đó sẽ bị cô trèo lên đầu.
Lần đầu tiên gặp anh, cô còn nơm nớp lo sợ, mới có mấy ngày, lúc thì chửi thẳng mặt anh, lúc thì ra chân mạnh như vậy. Tính xấu này nhất định phải dập dắt từ khi mới nhen nhóm.
Đáng tiếc, cậu ba nhà họ Hạ lại không biết rằng dù anh có đề phòng thế nào trước khi chuyện xảy ra thì cuối cùng cũng không thể thoát khỏi số phận thê nô.
Con người ta đôi khi không thể không chấp nhận số phận của mình!



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất