Chương 44.2: Cần trị vẫn phải trị
Cậu ba nhà họ Hạ nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Tố Tâm, lạnh lùng nói: “Đây chỉ là cho em một bài học, để em biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói. Gia quy phải thêm một điều nữa: Không được phép nói xấu người đàn ông của em, không được làm trái lại người đàn ông của em. Phạm lỗi một lần, tôi sẽ hôn em một lần.”
Lâm Tố Tâm thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình: “Ai…… Ai là người đàn ông của tôi?!”
“Em nói xem?”
Lâm Tố Tâm rất muốn nói: Anh đi chết đi! Nhưng cô tinh ý nhận ra rằng đôi mắt đen của Hạ Minh Tuyên đang nhìn chằm chằm vào đôi môi cô trong phút chốc, như thể đang đợi cô mắng là hôn tới.
Vì vậy, cô đã nhịn.
Lâm Tố Tâm hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Hạ Minh Tuyên vỗ vỗ khuôn mặt tức giận của cô, nói với giọng điệu dụ dỗ thú cưng: “Được rồi, đừng tức giận nữa. Tôi thực sự phải đi Pháp rồi, mà có khả năng rất lâu mới quay về.”
Lâm Tố Tâm rõ ràng là nhẹ nhõm.
Hạ Minh Tuyên nói: “Em có nhớ tôi không?”
Lâm Tố Tâm hiển nhiên là sẽ không nhớ, nhưng cô nhớ lại lần trước khi Hạ Minh Tuyên từ biệt cô, vì cô quá vui vẻ, lập tức bị cậu ba nhà họ Hạ xử lý. Vì vậy, lần này, cô đã rút ra được bài học, nhanh chóng bày ra biểu cảm không nỡ và nói: “Tôi chắc chắn sẽ rất nhớ anh.”
Hạ Minh Tuyên ngưng thở. Dù biết nha đầu quỷ này đang giả vờ, nhưng anh vẫn cảm thấy tim đập mạnh khi bị đôi mắt sáng và trong veo ấy nhìn với vẻ mặt đáng thương như vậy.
Anh tiến đến, nhanh chóng hôn lên mặt Lâm Tố Tâm, nói: “Được rồi, em ngoan ngoãn đợi tôi ở nhà, tôi sẽ mang quà về cho em.”
Nói xong, anh không đợi Lâm Tố Tâm nổi giận, lập tức quay người, vẫy vẫy tay với cô, sau đó đút một tay vào túi quần, sải bước với đôi chân dài ưu nhã rời đi.
Lâm Tố Tâm bất chợt bị hôn một cái, đang muốn nổi giận, nhưng thủ phạm lại chuồn đi nhanh chóng. Cô nén cục tức này trong lồng ngực, khỏi phải nói là khó chịu như thế nào.
Cô đứng ở cửa biệt thự, nhìn người đàn ông đẹp trai tuấn tú bước lên chiếc xe Lexus màu đen do tài xế Lục lái, nhanh chóng rời đi. Đang lúc sầu não, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi cô.
“Cô Lâm?”
Cô quay đầu, nhận ra là người quen, vỗ vỗ ngực nói: “Trợ lý Giang, sao lại là anh? Không phải anh nên đi theo Hạ Minh Tuyên sao?”
Trợ lý Giang cười nói: “Cậu ba để tôi ở lại xử lý một số chuyện.”
“Ồ vâng.”
Lâm Tố Tâm thấy Trợ lý Giang chào hỏi xong mà vẫn chưa đi, có chút ngạc nhiên nhìn anh ấy.
Trợ lý Giang đưa thẻ học sinh và chứng nhận học bổng loại A vừa nãy lấy từ chỗ Trưởng phòng Vu đưa cho Lâm Tố Tâm và nói: “Cậu ba bảo tôi đưa cái này cho cô.”
Lâm Tố Tâm lật xem tài liệu, ngạc nhiên nói: “Sao không có thẻ trường vậy ạ?”
Vì lo lắng Lâm Tố Tâm nhân lúc anh đi vắng lén lút chuyển về ký túc xá, nên Hạ Minh Tuyên đã đặc biệt dặn dò Trợ lý Giang rút thẻ trường ra. Tuy nhiên, một người như Trợ lý Giang sẽ không ngu ngốc đến mức nói ra sự thật trước mặt Lâm Tố Tâm, anh ấy giả ngốc nói: “Thật sao? Tôi không nhìn thấy. Có thể là nhà trường vẫn chưa làm xong.”
“Vậy ư?” Lâm Tố Tâm cau mày nhớ lại, “Sao tôi nhớ là trong tài liệu mà vừa nãy Trưởng phòng Vu đưa tôi xem có thẻ trường nhỉ?”
“Chắc cô nhớ nhầm rồi.”
Lâm Tố Tâm đắn đo một lúc, nhận thấy rằng sự chú ý lúc đó đều bị Hạ Minh Tuyên thu hút, thực sự không nhớ rõ rốt cuộc có thẻ trường không, chỉ có thể coi như không có gì.
“Cảm ơn anh, Trợ lý Giang.”
Trợ lý Giang mỉm cười, lại lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp, đưa cho Lâm Tố Tâm, “Cô Lâm, hình như tôi vẫn chưa chính thức tự giới thiệu, tôi tên là Giang Dịch Thâm, tốt nghiệp khóa 200X ở Học viện Ngân Diệu, cũng xem như là đàn anh của cô.”