Chương 12: (Hết)
Ta nói thẳng với Cố Diễm, chuyện cũ, ta cũng không muốn truy cứu nữa, nhưng ta hy vọng hắn sẽ trả lại tự do cho ta.
"Tiêu Tiêu, ta thừa nhận ta đã từng muốn lợi dụng nàng, nhưng trong quá trình ở bên nàng, ta thấy nàng là một cô gái tốt. Hy vọng nàng sẽ cho ta thêm một cơ hội để yêu nàng."
Tim ta ngừng đập vài giây, ai cũng muốn lấy một cơ hội từ ta, nhưng bản thân ta lại càng muốn cho mình một cơ hội.
"Cố Diễm, chúng ta kết thúc rồi. Nếu chàng đã từng có một chút chân tình nào với thiếp, xin hãy buông tha cho thiếp."
Hắn khựng lại, cúi đầu xuống.
"Tiêu Tiêu, nàng có thật sự đã từng yêu ta không?"
"Không, tất cả những dịu dàng khi xưa đều là để đuổi Liễu Sương đi. Dù sao đi nữa, nàng ta là kẻ đã sát hại con của ta."
Cố Diễm cười lạnh một tiếng: "Đời này, là ta có lỗi với nàng."
Ta lấy ra tờ giấy hòa ly đã ký tên và điểm chỉ, đưa cho hắn.
Từ nay về sau, trên thế gian này không còn Tần tiểu thư, không còn Cố phu nhân, chỉ còn một thường dân, một người thong dong tự tại Tần Tiêu Tiêu. Ta thu dọn hành lý, đi hai bước thành ba bước rời khỏi Cố phủ. Trước cổng, ta thấy Xuân Tú lén lút nhìn qua khe cửa. Ta đi đến, dọa cô ta gần chết.
"Tiểu thư tiểu thư, người cuối cùng cũng đến rồi! Hãy đưa Xuân Tú đi cùng đi!"
Cô nha hoàn này, có một cuộc sống được che mưa chắn gió trong Cố phủ mà không muốn, lại nhất định muốn cùng ta đi gió sương. Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của cô ta, ta không đành lòng từ chối, khóe môi khẽ nở một nụ cười.
"Được."
Ta và Xuân Tú đến cổng thành, Thịnh Khải cưỡi ngựa phi như bay đến.
"Tiểu nha đầu, đi giang hồ mà không rủ ta?"
Ta khẽ mỉm cười với hắn: "Thịnh thiếu gia đừng đùa, làm quan cho tốt đi."
Hắn đột nhiên cười lớn, ném cho ta một ít vàng bạc trang sức, nói thật, khá nặng.
"Cảm ơn Thịnh Khải ca ca của chúng ta."
"Chú ý an toàn, hẹn ngày gặp lại."
"Hẹn ngày gặp lại."
(Hết)