Chương 274: Có lẽ đây là lần quật cường cuối cùng của ta (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hồ Lạc Thần, phủ Giang Lăng.
Mặt hồ yên tĩnh bị gió thổi qua tạo nên những gợn sóng, giống như thiếu nữ bị xốc váy sa, tạo thành những nếp uốn gấp.
Một chiếc thuyền hoa bình lặng trôi trong hồ.
Trong thuyền, từng tiếng ồn ào vang lên không ngớt.
Miệng Lão Hoàng toe toét cười để lộ ra hàm răng vàng ố, bao thiếu nữ, mỹ nhân vây quanh lão, khiến lão cười không ngậm được mồm.
Sở Thiên Nam lại chỉ ngồi một bên.
Tấm lưng thẳng tắp, bên cạnh hắn ta, không có bất kỳ mỹ nhân nào, thậm chí một chút son phấn cũng không vương.
Sở Thiên Nam cầm Hoàng bảng trong tay.
Nhìn thứ hạng bản thân tuột xuống thứ tư, sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng... Vẫn cảm thấy có mấy phần kinh ngạc, mất mát cùng không cam tâm.
Hắn ta bị đánh bại rồi, mà lần bại trận này của hắn ta, cả thiên hạ đều biết rõ.
Thậm chí, vì hắn ta mất Thuần Quân kiếm, nên khi so sánh thực lực trong danh sách Hoàng bảng hắn ta bị xếp sau Gia Luật sách.
Chuyện này đối với người cạo ngạo muôn phần như Sở Thiên Nam mà nói, không khác gì một cú đả kích lớn.
Khuôn mặt lão Hoàng chi chít dấu hôn, bưng chén rượu đầy, cả người toàn mùi rượu cùng son phấn, tiến tới.
Lão nheo mắt lướt qua thứ hạng được sắp xếp trên Hoàng bảng, nhếch miệng cười một tiếng: "Tiểu Hầu gia bị đả kích sao?"
"Danh sách xếp hạng không nói lên điều gì, Tiểu Hầu gia đừng để ý tới những chuyện này, càng để ý sẽ càng u sầu... Chi bằng tới đây cùng mấy vị tiểu nương tử vui vẻ một chút..."
Lão Hoàng cười tủm tỉm nói.
Sở Thiên Nam tức giận liếc mắt nhìn lão: "Ngươi tự chơi đi."
Lão Hoàng cười khà khà, quay người ôm lấy một thiếu nữ mà hôn.
Sở Thiên Nam bước khỏi thuyền hoa, tay chắp sau lưng, mắt nhìn mặt hồ Lạc Thần tĩnh lặng, lòng có hơi hoảng hốt, nhưng sau khi hoảng hốt xong, đôi mắt của hắn ta đột nhiên trở nên sắc bén cùng kiên nghị..
...
Thâm cung, Đế kinh.
Thái tử đang dùng bữa, đầu tóc y bù xù, khoác trên mình chiếc trường sam màu trắng, hai tay nắm chặt con gà quay, miệng đầy dầu mỡ.
Cách đó không xa.
Tiểu thái giám tay dâng Hoàng bảng, chầm chậm tiến đến.
"Sở Thiên Nam cũng chỉ là đồ ngu, chỉ lo giữ cái thứ gọi là kiêu ngạo của thiên kiêu kia. Mỗi một thời đại, thiên kiêu bị tịch diệt đến cả ngàn vạn, thiên kiêu thất bại còn chẳng bằng chó chết, hắn có gì đáng để tự hào, chỉ có người thắng mới đáng giá được kiêu ngạo."
"Nếu hắn cứ trực tiếp mang theo binh lính san bằng huyện An Bình, cướp lấy tướng quân lệnh, vậy thì hắn vẫn sẽ là hạng hai Hoàng bảng."
Thái tử xé lấy một miếng thịt gà, nhai kỹ nuốt chậm, từ từ nói.
Tiểu thái giám không dám ho he gì, ngoan ngoãn tiếp tục nâng Hoàng bảng trên tay.
Mà thái tử vẫn tiếp tục lẩm bẩm một mình.
"Đáng tiếc, thật sự nghĩ rằng có thể lấy thực lực bản thân khuất phục La Hồng, cuối cùng không chỉ mất đi Thuần Quân mà còn mất mặt, mặt mũi Sở gia vì Sở Thiên Nam ngươi mà rớt sâu mấy bậc."
Thái tử lắc đầu, dường như có chút thất vọng.
Không ngờ rằng, Sở Thiên Nam mà phụ hoàng coi trọng lại chỉ là một bao cỏ.
"La Hồng được lắm... Xếp thứ hai Hoàng bảng, tu hành năm mươi bảy ngày, ha ha... Là do áp lực từ bổn vương quá lớn, cho nên năm mươi bảy ngày đã trưởng thành thế này rồi sao?"
"Tựa như La Hồng Trần năm đó."
"Nếu đã như thế, đành phải tăng áp lực lên một chút vậy..."
Trong đầu thái tử, suy nghĩ gì đó chợt lóe qua, tay đang cầm nửa con gà chưa ăn hết thô bạo ném lên bàn, vỗ vỗ đôi bàn tay đầy dầu mỡ của mình, vẫy vẫy tay đối với tiểu thái giám đã dâng Hoàng bảng đến nửa ngày.
Tiểu thái giám lại gần, y ghé sát bên tai nói vài câu, tiểu thái giám cúi đầu đáp một tiếng, rồi quay người rời đi.
Thái tử ngồi trên ghế, tay vẫn đầy dầu mỡ, trực tiếp lật Hoàng bảng ra đọc kĩ.
Chỉ chốc lát sau, tiểu thái giám trở về.
Mang bên mình một thanh kiếm trường kiếm được bọc trong vỏ trông vô cùng bình thường.
Tay đầy dầu mỡ nhưng chẳng thèm lau, thái tử trực tiếp cầm lấy thanh kiếm, nắm chặt chuôi kiếm rút ra: "Vụt". Một tiếng vang giòn vang lên, toàn bộ trong cung điện tựa hồ bị bao phủ bởi kiếm khí, tựa như từng mảnh, từng mảnh tuyết rơi xuống.
"Cảm nhận được không? Sự sục sôi mãnh liệt của Phiêu Tuyết kiếm ý..."
Tiểu thái giám cảm thấy khắp thân mình lông tơ dựng đứng, không dám hé răng nói lời nào.
"Kiếm này tên Phiếu Tuyết, cũng giống như Thuần Quân, đều là một trong mười đại danh kiếm... Là bội kiếm của thiên kiêu tuyệt thế La Hồng Trần năm đó."
"Sau khi La Hồng Trần chết, kiếm này thuộc về bổn vương."
"Bây giờ, lại có thể lấy ra..."
"Nếu bổn vương tổ chức một cuộc tranh tài, dùng thanh kiếm này làm phần thưởng, liệu La Hồng có tới hay không nhỉ?"
"Hắn có dám tới hay không?"
Thái tử lầm bầm, ánh mắt càng lúc càng sáng rỡ.
Tiểu thái giám đứng bên dưới mồ hôi lạnh chảy ướt toàn thân, chỉ cảm thấy có một luồng áp lực đáng sợ đè nặng, khiến hắn ta đến thở cũng khó khăn, tiểu thái giám cúi đầu, không ngừng lau mồ hôi.
...
Tắc Hạ Học Cung.
Việc Hoàng bảng thay đổi khiến rất nhiều học sinh kinh ngạc, sau niềm kinh ngạc đó, lại xuất hiện thêm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
La Hồng xếp thứ hai.
Thời điểm đến Đông Sơn, La Hồng chỉ là hạng tép riu với thực lực Bát phẩm, căn bản không là gì trong mắt bọn họ.
Vốn chỉ là Bát phẩm, vậy mà có thể giết chết Hoàn Nhan Liệt Hỏa, người có tên trong Hoàng bảng.
Lúc đó bọn họ có kinh ngạc, nhưng cũng không thực sự coi trọng, kết quả, cái tên này nổi dậy mạnh mẽ như vòi rồng, khiến bọn họ không kịp chớp mắt.
Bây giờ, nhàn nhã xếp thứ hai trong Hoàng bảng.
Vị trốn vốn từng là của Sở Thiên Nam, giờ đã biến thành vị trí của La Hồng.
Người đầu tiên chỉ dùng thực lực Ngũ phẩm để đạt hạng hai trong Hoàng bảng.
Nhưng mà, chẳng ai có thể nói được gì. Có lẽ, xét ở khía cạnh thực lực, La Hồng có hơi kém nhưng về mặt thiên phú, thủ đoạn, còn tiềm lực không gì sánh kịp kia, tuyệt đối có thể đứng thứ hai trong Hoàng bảng.
Gia Luật Sách cùng Sở Thiên Nam đều thua trong tay hắn, hắn một bước lên hạng hai trong Hoàng bảng, trong thiên hạ, ai có thể đưa ra lời dị nghị?
Ở cùng chỗ với dạng thiên kiêu như vậy, áp lực chắc chắn là có, nhưng mà thứ bọn họ cần làm lúc này chính là hóa áp lực thành động lực!
Rất nhiều học sinh dồn sức cùng động lực bắt đầu tiếp tục tu hành.