Chương 275: Có lẽ đây là lần quật cường cuối cùng của ta (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đối với việc này, Lý Tu Viễn vô cùng hài lòng. Trong Tắc Hạ Học Cung, không khí học tập ngày một dâng trào, sục sôi, đây mới chính là Tắc Hạ Học Cung đúng như dự kiến ban đầu.
Phía trên Học cung, khí ngưng tụ lại càng nhiều.
Không chỉ ở Tắc Hạ Học Cung, mà quán rượu ở huyện An Bình hay trong trà lâu cũng để ý tới lần thay đổi thứ tự Hoàng bảng này.
Rất nhiều lữ khách giang hồ vây quanh Hoàng bảng, khi nhìn đến đến vị trí thứ hai có tên La Hồng.
Tiếng “ồ” lập tức vang lên khắp quán rượu.
Sau khi xôn xao, khắp nơi đều là tiếng hoan hô.
"Ông trời ơi! La Hồng công tử thế mà có thể trở thành đệ nhị trong Hoàng bảng!"
"Không hổ là La Hồng công tử, ta đã nói rồi, La Hồng công tử là số một, lần đầu tiên gặp mặt công tử, ta đã thấy hào quang bao phủ khắp nơi, chắc chắn chính là người trời sinh thích hợp để tu luyên. Bản thân công tử lại vô cùng chính nghĩa, thích làm việc thiện, còn hay trừng trị kẻ ác, ác ma khắp huyện An Bình đều đã bị La Hồng công tử tiêu diệt, xứng đáng đứng thứ hai trong Hoàng bảng!"
"Đi được tới ngày hôm nay, chắc công tử cũng chẳng dễ dàng, Sở Thiên Nam trước kia xếp thứ hai, nhưng cũng chưa từng trấn áp Gia Luật Sách, cứ để bọn người Hồ càn rỡ, đâu phải là hảo hán, nào giống La Hồng công tử, đánh người Hồ khiến bọn chúng đến quả rắm cũng không dám thả!"
Trong tửu quán, từng nhóm lữ khách giang hồ càng nói càng kích động.
Triệu Đông Hán không biết từ đâu ngoi đầu lên, bảo tiểu nhị mang lên một bầu rượu, lại bắt đầu nói khoác.
Lão Triệu hắn cái khác không giỏi chứ việc khen công tử thế này, hắn ta là thành thạo nhất.
Mà bây giờ, thời khắc công tử xếp thứ hai trong Hoàng bảng, hắn ta lại càng được nước khoe mẽ!
Chỉ trong chốc lát, bầu không khí trong toàn bộ tửu quán liền nóng bừng như lửa.
Các giang hồ hào hiệp vung tiền như rác, sảng khoái bao hết cả quán rượu khiến không khí lại càng thêm sục sôi.
"Các ngươi đã được thấy La Hồng công tử chưa? Toàn thân như tỏa ra cầu vòng sáng ngời, chỉ cần đứng yên, liền có một loại khí chính nghĩa tỏa vào người đối diện!"
"Đây hẳn là dị tượng trời sinh rồi! Đệ nhất Hoàng bảng Vân Trọng Dương không phải cũng dựa vào dị tượng đó sao? La Hồng công tử cũng có! Vì sao La Hồng công tử chỉ đứng thứ hai chứ? Chúng ta không phục!"
"Trời không sinh công tử, chính đạo vạn cổ như đêm dài!"
...
Tàng Thư Lâu.
La Hồng chẳng hề biết gì đối với những chuyện đang xảy ra bên ngoài, cả việc bản thân xếp thứ hai trong Hoàng bảng cũng không biết.
Nội tâm hắn mang theo chút sợ sệt, theo bản năng lấy quyển sổ da người ra, nhìn chỉ số tội ác lâu lâu lại giảm 7, 8 điểm...
Dù có đấm ngực, dậm chân, gào khóc, cũng không thể bày tỏ hết cơn đau trong lòng hắn.
Hắn có làm gì đâu, hắn còn bị nhốt, vậy mà vẫn có người khen hắn? !
Các người còn là người sao?!
Thật sự phải khóc, phải tức giận.
Cuối cùng, La Hồng an tĩnh tắm rửa trong ánh sáng thánh nhân.
Từng trang, từng trang sách thánh nhân mở ra, tỏa ra những vệt sáng chói.
Trong đan điền La Hồng, hư ảnh thánh nhân không ngừng ẩn hiện, hết trang sách này đến trang sách khác, có chân ngôn thánh nhân ngưng tụ mà ra.
Không ngoại lệ, đều là chữ "Chính”.
Mỗi một chữ đều sáng chói như mặt trời.
Mỗi một lần La Hồng vận chuyển kiếm khí, khí Chính Dương liền hiển hiện, trên đỉnh đầu, không ngừng có chữ Chính trôi nổi, chiếu rọi xuống hắn, trông như Nho thánh xuất hành.
La Hồng thật tâm muốn khóc thật to.
Sao tất cả đều là chữ "Chính", sao không đổi thành chữ "Tao" (*) hay gì khác, nếu vậy La Hồng hắn cũng sẽ không khổ sở như thế này.
(*) Tao: có nghĩa là rối loạn, không ổn định.
Hắn đã thề rằng sẽ trở thành đại ác nhân nhưng trên đỉnh đầu lại hiện lên một đống chữ “Chính”, như vậy là rất không hài hòa!
May mắn thay, thông qua nghiên cứu kĩ lưỡng La Hồng phát hiện, có thể xếp những chữ này lại.
Cuối cùng chỉ có một chữ “Chính” là lộ ra.
Đây cũng coi như sự quật cường sau cùng của La Hồng.
La Hồng không biết đã mình đã bị giam trong Tàng Thư Các bao lâu. Cứ mỗi lần ngưng tụ được một chữ Chính hắn lại thử đi mở cửa một lần, thế nhưng là từ đầu đến cuối vẫn không cách nào mở ra được.
Về sau, thử năm sáu lần, La Hồng từ bỏ ý định, tự nhốt mình trong Tàng Thư Các, cảm thụ sự hun đúc từ ý chí thánh nhân.
Trong khoảng thời gian bế quan, các tu vi khác của La Hồng không có tăng trưởng gì quá lớn, duy chỉ có Nho đạo là tăng lên rất nhiều, hình như đã đạt đến Ngũ phẩm Vấn Tâm cảnh.
Loảng xoảng.
Bên ngoài Tàng Thư Các, tiếng chìa khóa vang lên, Lý Tu Viễn đang mở khóa.
La Hồng híp mắt, đã lâu không thấy nắng mặt trời, nó ôn nhuận đến mức khiến La Hồng cảm động không thôi.
"Tiểu sư đệ, hôm nay là ngày thi đầu tiên của tháng trong Học Cung, nên ra ngoài rồi."
Tay áo lộn xộn của Lý Tu Viễn hơi vung lên, mang theo nụ cười ôn hòa từ ngoài cửa bước vào.
La Hồng mang theo khuôn mặt u oán quay đầu.
Lý Tu Viễn thấy La Hồng, đôi mắt dừng lại, thoáng chút ngạc nhiên, thế mà tiểu sư đệ lại đạt đến Ngũ phẩm Vấn Tâm cảnh, hạo nhiên chính khí thật là nồng nặc.
Có điều, nhìn thấy chữ Chính trên đỉnh đầu La Hồng”, Lý Tu Viễn nhẹ nhàng thở ra, khó trách La Hồng chưa từng bước chân khỏi Tàng Thư Các, hóa ra sau khi ngưng tự thánh ngôn chữ “Chính” này xong, La Hồng không ngưng tụ được chữ nào khác nữa.
Ngoài nhẹ nhõm ra, y cũng cảm thấy hơi tiếc nuối.
Khóa chính nghĩa của Lý Tu Viễn, yêu cầu La hồng ngưng tụ được chín thánh ngôn mới có thể mở ra.
Nhìn tình hình hiện tại, Lý Tu Viễn cảm thấy hơi hổ thẹn, y tự hỏi không biết có phải mình đã tạo cho La Hồng áp lực lớn quá rồi không.
Mười ngày rồi, mà chẳng ngưng tụ được thêm một thánh ngôn mới nào.
Đứa nhỏ này... Sợ là đã bị ép đến điên rồi.
Tựa hồ phát hiện ánh mắt tiếc nuối của Lý Tu Viễn.
La Hồng nở nụ cười đau thương, đưa mắt liếc Lý Tu Viễn.
Chữ chính đã được xếp ngay ngắn kia khẽ lắc.
Khoảng khắc tiếp theo, giống như chim công xòe đuôi...
Tròng mắt Lý Tu Viễn càng trừng càng lớn. Lý trạng nguyên xuất khẩu thành thơ, vẩy mực thành tác phẩm kinh điển há to miệng rộng, nửa ngày không phun ra được chữ nào.
Hai tròng mắt đen nhánh nhìn vào cảnh tượng chim công xòe đuôi kia...
Trong mắt như đang phản chiếu ra cả một dải ngân hà đầy sao giữa đêm đen tĩnh mịch.