Chương 103: Chỉ có một người sống (3)
Đội trưởng Lý hạ giọng, lại trở nên căng thẳng: “Cậu nói rõ ràng ra xem nào, đến cùng chuyện gì xảy ra vậy?”
“Lần này chắc chắn không phải mưu sát, cháu chỉ muốn xem một chút tư liệu về cô ấy thôi.”
“Làm càn, người ngoài có thể tùy tiện xem tư liệu của chúng tôi sao? Nếu không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy trước đây.”
Đội trưởng Lý nói xong thì cúp điện thoại luôn, điều này làm cho Trần Ca không biết phải làm sao. Lúc anh đang suy tư phải làm gì bây giờ thì điện thoại di động rung lên, bỗng nhiên anh lại nhận được tin nhắn của đội trưởng Lý.
[Hồ sơ không công khai với bên ngoài, cậu muốn biết cái gì thì 7 đến 8 giờ tối nay đến đây. Nếu chuyện của cậu gấp, tôi có thể hỏi thăm giúp cậu.]
Đọc tin nhắn này, Trần Ca lập tức hiểu ra, trong phòng làm việc của đội trưởng Lý lắm người nhiều mắt, ông không tiện đồng ý.
[Chú Lý, các chú có tài liệu ghi lại chuyện về Trường Trung học Mộ Dương không? Trước khi trường này đóng cửa đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao khắp nơi đều lưu truyền những chuyện kỳ bí về nó?]
Đợi một lúc sau, đội trưởng Lý mới bắt đầu hồi âm đứt quãng.
[Trường này được xây trên nhà hỏa táng, mảnh đất đó rất rẻ, nhưng bởi vì điềm xấu nên không ai mua.]
[Sau này được một ông lão họ Trần mập lùn mua lại, xây dựng một cô nhi viện tư nhân.]
[Qua vài năm, Cửu Giang thiết lập Trạm Cứu Trợ Ái Tâm và tổ chức phúc lợi liên quan, ông ấy liền đưa những đứa trẻ có tuổi phù hợp đến các cô nhi viện chính quy.]
[Trong cô nhi viện chỉ còn lại một số đứa trẻ ở độ tuổi khá lớn. Để giải quyết vấn đề đi học cho những đứa trẻ này, ông viện trưởng đã chạy rất nhiều nơi nhưng không có trường học nào đồng ý nhận bọn chúng.]
[Ông cụ không còn cách nào khác đành tự mua sách giáo khoa về, tự mình dạy bọn nhỏ. Hình như sau đó chuyện này được truyền thông đăng tin, phía trên trưng cầu ý kiến của nhiều bên, khởi công xây dựng Trường Trung học Mộ Dương ở vùng ngoại ô.]
[Đất xây trường học chính là cô nhi viện của ông cụ, nhóm trẻ mồ côi mà ông cụ nhận nuôi chính là nhóm học sinh đầu tiên của trường đó.]
Trần Ca lướt xem tin nhắn, anh không nghĩ tới Trường Trung học Mộ Dương lại có lịch sử như vậy: [Đội trưởng Lý, lúc mới xây trường học của ông viện trưởng có bao nhiêu học sinh? Các chú có tài liệu về chuyện này không?]
20 phút sau, đội trưởng Lý gọi điện thoại cho anh: “Tiểu Trần, bây giờ tôi đang trong phòng hồ sơ, vì vụ án thi thể giấu trong giếng nên Trường Trung học Mộ Dương bị phong tỏa, phần lớn hồ sơ đã bị Chi Cục thành phố lấy đi rồi.”
“Chú Lý, cháu chỉ muốn xác định một chuyện, trong đám học sinh ban đầu của Trường Trung học Mộ Dương có hai cô bé tên Trần Nhã Lâm và Vương Hân không?”
“Cậu đợi tôi xem đã.” Đội trưởng Lý tìm một lúc lâu, lên tiếng nói: “Thời điểm Trường Trung học Mộ Dương xây dựng, tổng cộng chỉ có hai mươi lăm học sinh, họ đều là cô nhi mà ông cụ thu nuôi.”
“Hai mươi lăm người?” Con số này gần đúng với hai mươi tư bộ đồng phục học sinh trong phòng học của Trần Ca.
“Đúng vậy, nhưng mà...” Đội trưởng Lý muốn nói lại thôi: “Hiện tại chỉ có một người còn sống, chính là người tên Vương Hân kia.”
“Những người khác xảy ra chuyện không may sao?”
“Đúng vậy, ban đầu không biết nguyên nhân gì mà Trần Nhã Lâm treo cổ trong ký túc xá. Sau đó, trừ Vương Hân ngủ chung phòng với Trần Nhã Lâm, hai mươi ba người còn lại đón xe đi ra ngoài chơi, kết quả chiếc xe chở họ gặp tai nạn, xe lộn vòng rơi vào đập chứa nước. Không ai may mắn thoát nạn, kể cả tài xế.”
“Hai mươi lăm người, hiện tại chỉ còn một người còn sống.” Trần Ca nhớ lại hai mươi tư bộ đồng phục trong phòng học, số lượng cũng vừa vặn với số người trên. Hiện tại, anh mơ hồ hiểu vì sao tàn niệm của những đứa trẻ này sau khi chết lại cùng trở lại phòng học. Đối với bọn họ, Trường Trung học Mộ Dương có một ý nghĩa rất quan trọng, đó là nhà của bọn họ.
“Còn có gì muốn hỏi không? Không có thì tôi đi ra ngoài đây. Một đống chuyện đang chờ tôi xử lý.” Đội trưởng Lý đã giúp Trần Ca rất nhiều rồi.
“Vấn đề cuối cùng, cháu muốn biết làm sao để liên lạc với đứa trẻ duy nhất may mắn sống sót kia?” Trần Ca đã khóa được mục tiêu của nhiệm vụ này, cô gái may mắn sống sót này chính là người mà Bút Tiên muốn tìm.
“Vương Hân bị kích thích bởi chuyện của Trần Nhã Lâm, bị đưa vào bệnh viện trị liệu. Nghe nói sau này được người tốt bụng nhận nuôi rồi. Tin tức cụ thể cậu có thể đăng nhập website của trạm thu dưỡng trẻ em Ái Tâm để tìm hiểu, tình huống của Vương Hân khá đặc biệt, trên đó sẽ có dữ liệu ghi lại.”
Trần Ca cúp điện thoại, dựa theo lời của đội trưởng Lý đăng nhập vào trang web để tìm hiểu. Tìm kiếm khoảng nửa tiếng đồng hồ, anh mới thấy tên của Vương Hân, người nhận nuôi cô là bà Cố.
Mở ảnh chân dung của bà Cố, người này từng đăng rất nhiều bài xin giúp đỡ trên trang web cộng đồng.
Trần Ca chỉ muốn tìm hiểu đại khái về người phụ nữ này, nhưng vẻ mặt anh bỗng trở nên kỳ lạ.
Dường như Vương Hân mắc phải bệnh tâm lý nào đó, bà Cố tìm kiếm bác sĩ khắp nơi, cuối cùng một vị bác sĩ họ Cao bằng lòng giúp bà ấy.
Tên tuổi của bác sĩ Cao được viết rất rõ ràng: bác sĩ tâm lý có thâm niên, giảng viên cao cấp của Đại học Pháp y Cửu Giang.
“Sao lại khéo như thế chứ?”
Trần Ca do dự một lúc, gọi điện thoại cho cha của Cao Nhữ Tuyết.
“Alo?”
“Bác sĩ Cao, cháu là bạn của Cao Nhữ Tuyết, ngày hôm qua chúng ta mới thảo luận về bệnh tình của một bé trai đó.”
“Tình huống của đứa bé kia bây giờ đã ổn định chưa?”
“Cháu cũng không rõ nữa. Thực ra hôm nay cháu tìm chú là vì một chuyện khác.” Trần Ca nghĩ một lát, cảm thấy nên nói thẳng vào vấn đề thì tốt hơn: “Có phải chú từng chữa trị cho một cô gái tên Vương Hân không?”
“Sao cậu biết?” Giọng của bác sĩ Cao ở đầu dây bên kia tràn ngập nghi ngờ.
“Cháu biết nguyên nhân bệnh và khúc mắc của Vương Hân, cháu có thể cứu cô ấy. Chú có thể nói địa chỉ nhà cô ấy cho cháu được không?”
“Cậu có thể cứu cô bé?” Bác sĩ Cao không nghĩ nhiều liền cự tuyệt: “Xin lỗi, tôi không thể tùy tiện tiết lộ tin tức của bệnh nhân.”
“Bác sĩ Cao, bây giờ Vương Hân rất đau khổ. Chú là bác sĩ của cô ấy, chú càng hiểu cảm giác này hơn chứ. Nhất định cô ấy bị sợ hãi và ác mộng vây quanh. Chú hãy để cháu thử một lần, chỉ cho cháu một cơ hội thử mà thôi, được không?”
Đầu bên kia, bác sĩ Cao im lặng rất lâu, cuối cùng ông cũng đáp lời: “Thế này đi, tôi đi cùng với cậu, chúng ta gặp nhau ở cửa khu chung cư Phương Hoa Uyển nhé.”
“Vâng, cháu lập tức đến.” Đây là kết quả tốt nhất mà Trần Ca cố gắng giành được.
40 phút sau, Trần Ca gặp cha của Cao Nhữ Tuyết ở cửa của khu chung cư Phương Hoa Uyển, một người đàn ông trung niên có dáng người cao ngất, đầy mị lực của sự trưởng thành.
Sau khi giới thiệu đơn giản, bác sĩ Cao dẫn Trần Ca vào một tòa nhà cao tầng trong khu chung cư.
“Cậu thực sự có thể chữa được bệnh của Vương Hân sao?” Dọc theo đường đi, vấn đề mà bác sĩ Cao hỏi nhiều nhất chính là vấn đề này.
“Cháu biết nguyên nhân bệnh của cô ấy, cháu nắm chắc 50%.”
“50% là đủ rồi. Đây là một bệnh nhân đặc biệt, dùng các thuốc chống trầm cảm không có hiệu quả mấy. Nhưng tôi không tra được triệu chứng khác trên người cô bé.”
Hai người đi thang máy đến tầng mười bốn, có cửa phòng đang mở. Trước khi tới, bác sĩ Cao đã gọi điện thoại cho người nhà rồi.