Chương 102: Phần thưởng: Thuê Bút Tiên làm việc (2)
[Yêu cầu của nhiệm vụ: Tìm được bạn tốt nhất của Bút Tiên khi còn sống, hoàn thành tâm nguyện của Bút Tiên.]
[Phần thưởng: Tăng độ thiện cảm của Bút Tiên trên diện rộng, có thể thuê Bút Tiên làm việc, trở thành nhân viên ngôi nhà ma trong một tỷ lệ nhất định.]
Ánh mắt Trần Ca nhìn chằm chằm vào câu cuối của phần thưởng, thuê ma quỷ làm nhân viên là ảo tưởng của anh, không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy!
Trước đây, lúc anh mới nhận được điện thoại màu đen, anh đã đặc biệt chú ý đến cột thành viên đoàn thể ma quỷ của nhà ma. Nhưng sau khi hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, sĩ số của cột thành viên đoàn thể ma quỷ của anh vẫn là con số không. Ân Tiểu Tiểu và Trương Nhã do các kiểu nguyên nhân nên không thể thuê họ làm việc.
Lúc đầu, Trần Ca đã bỏ ý tưởng này rồi, dù sao người và ma khác nhau. Nhưng không ngờ hi vọng lại đến, chiếc điện thoại màu đen đột nhiên chủ động ban bố một nhiệm vụ như thế này.
Lợi ích khi thuê Bút Tiên làm việc rất nhiều, bản thân cô có thể biết trước một số chuyện kỳ lạ, không cần hóa trang cũng có thể làm du khách hoảng sợ. Dưới cái nhìn của Trần Ca, đây hoàn toàn là một lao động miễn phí, thông thạo nghiệp vụ.
“Tâm nguyện của Bút Tiên, hãy để tôi giúp cô ấy hoàn thành.”
Trần Ca cất điện thoại màu đen đi, lại chui vào đám người lần nữa. Mấy người của phòng làm việc Tần Quảng ảo não cất máy vi tính đi, hình như chuẩn bị rời đi.
“Ai cho mấy người đi?” Trần Ca đi tới cạnh Phí Hữu Lượng, lấy phù hiệu trong túi cậu ta ra.
Trên phù hiệu có dính vết bẩn là tên một cô gái – Trần Nhã Lâm.
“Sao các người lại ăn cắp đạo cụ trong nhà ma?” Trần Ca quơ quơ phù hiệu học sinh trong tay: “Đừng nói với tôi, cái phù hiệu học sinh cũ này là đồ của Phí Hữu Lượng nhé.”
Mấy nhân viên trong phòng làm việc của Tần Quảng nhìn nhau, bọn họ nào biết Phí Hữu Lượng phát điên làm cái gì, sao lại chạy đến phòng học ăn trộm cái phù hiệu học sinh này.
“Tiểu Trần, để chú giải quyết chuyện này.” Chú Từ sợ xung đột căng thẳng, bèn ngăn cản Trần Ca.
“Không nói những chuyện khác, trước hết phải bắt bọn họ xóa toàn bộ video trong máy tính, bằng không thì không có chuyện cháu thả bọn họ đi đâu. Mỗi cảnh tượng của nhà ma đều mất rất nhiều thời gian để mài giũa mới dựng ra được. Cháu không thể để tâm huyết của mình bị hủy hoại trong chốc lát được.”
Chú Từ cũng hiểu bố cục của cảnh tượng bị tiết lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nhà ma. Ông tận mắt nhìn người của Tần Quảng xóa sạch video trong máy tính, sau đó dẫn bọn họ đến chỗ quản lý của khu vui chơi. Hành vi của những người này coi như ảnh hưởng đến việc kinh doanh của khu vui chơi, ông phải tiến hành xử phạt bọn họ dựa theo quy định của khu vui chơi.
Đến khi toàn bộ video được xóa sạch, Trần Ca không để ý đến mấy người này nữa. Nói ra thì bọn họ cũng thật xui xẻo, đúng lúc rơi vào tay của Bút Tiên.
“Ông chủ, chúng ta còn mở cửa nữa không?” Từ Uyển cũng đi từ nhà ma ra.
“Đương nhiên.” Trần Ca trở về cửa bán vé, khách hàng vốn có trật tự bỗng nhiên ùa tới.
“Người anh em, sao cảnh tượng trường học kia không có trên đánh giá của khách hàng? Nhìn có vẻ rất kích thích!”
“Vé tham quan trường học cũng là 20 tệ sao?”
“Bốn người chúng tôi có thể vào chung không? Lâu lắm rồi không hưng phấn như vậy, tất cả đều ôm chặt tôi nha!”
Trần Ca không ngờ rằng du khách nhìn thấy những chuyện Chu Giai Ninh và Phí Hữu Lượng gặp phải vẫn nhiệt tình như vậy. Anh nhìn lướt qua, du khách chủ yếu là học sinh.
“Rất tiếc, bởi vừa rồi xảy ra một số sự cố, cảnh tượng này tạm thời không mở cửa, cần phải bảo trì khoảng hai ngày.” Phí Hữu Lượng và Chu Giai Ninh là nhóm người trải nghiệm đầu tiên. Nhìn kết quả vừa rồi, cảnh tượng này không cần anh nhúng tay cũng có thể dọa người ta choáng váng, thể nghiệm đáng sợ rất tuyệt, nhưng nhân tố không xác định quá nhiều, tồn tại tính nguy hiểm nhất định.
Lúc đầu, cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm cũng xuất hiện tình trạng này, Tiểu Tiểu nghịch ngợm đi theo sau Hầu Tử, dọa cậu chàng kia gào khóc ầm ĩ. Đến tận khi Trần Ca hoàn thành nhiệm vụ ẩn của Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm, tình huống đó mới chuyển biến tốt đẹp.
“Muốn hoàn toàn khống chế cảnh tượng kinh dị Trường Trung học Mộ Dương, để những tàn niệm bên trong nghe lời, phương pháp đơn giản hữu hiệu nhất chính là hoàn thành nhiệm vụ ẩn của cảnh tượng này.” Trần Ca cho tay vào túi, sờ sờ chiếc điện thoại màu đen, anh đã có quyết định.
Nhà ma tiếp tục kinh doanh, chuyện xảy ra vừa rồi với du khách chỉ là một nốt nhạc đệm nhỏ thôi.
Bận rộn đến 3, 4 giờ chiều, lượng du khách cũng giảm đi, Trần Ca gọi Từ Uyển tới, cho cô tan làm sớm.
Sau khi Từ Uyển đi, anh lại một mình đi vào trong cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương.
Đây là lần đầu tiên Trần Ca mở khóa cảnh tượng kinh dị 2 sao, cũng như là cửa ra vào từ nhà ma xuống hầm để xe. Sau này, bất luận nhà ma xây dựng thêm dưới lòng đất như thế nào, lối ra vào này cũng không đổi. Cảnh tượng kinh dị đầu tiên nhìn thấy là cảnh này, nên Trần Ca vô cùng thận trọng.
Anh mở đèn pin lên, đi đến trước cửa phòng học cuối cùng, cái bàn bị đổ và phù hiệu học sinh trên bục giảng đều đã trở về trạng thái lúc đầu, nhưng trong hộp phù hiệu thiếu một cái.
“Mọi người nghe thấy tiếng của tôi không?” Trần Ca đứng ở cửa nói vọng về phía cửa phòng.
Từng bộ đồng phục học sinh trải ở trên ghế, một lúc lâu cũng không có ai đáp lại.
Trần Ca lắc đầu, đi vào ký túc xá nữ, nhặt chiếc bút bi vỡ nát lên, một lần nữa dính lại, cho vào trong túi.
Sau khi đi ra ngoài, anh lại đến Giếng Sâu nơi ngã rẽ.
Trong video, Phí Hữu Lượng đã đứng ở thành giếng lẩm bẩm một mình.
“Tình huống lúc đó của cậu ta, chắc là vài tàn niệm hoặc hồn ma nhập vào, cho nên cậu ta mới nói linh tinh như thế.” Trần Ca nhìn vào trong cái giếng, giếng sâu khoảng hai ba mét, dù nhảy vào cũng không chết được: “Sao bọn họ lại nói như vậy? Cái giếng này có huyền cơ khác sao?”
Trần Ca liên tưởng đến phòng vệ sinh trong gương ở nhà ma, cánh cửa kia chỉ xuất hiện ở phút đầu tiên sau 0 giờ.
Không ai giúp anh giải đáp, sau khi kiểm tra toàn bộ một lần, Trần Ca đi khỏi hầm để xe, đậy tấm ván gỗ lại.
Anh lấy 5000 tệ trong ngăn kéo của phòng nghỉ nhân viên ra, khóa cửa nhà ma, đi đến ban quản lý tổng hợp của khu vui chơi.
Thấy chú Từ, Trần Ca trả nợ cho ông ấy sau đó hỏi về chuyện đám người trong phòng làm việc của Tần Quảng.
Chú Từ cho anh biết rằng việc đã giải quyết xong, không cần anh quan tâm. Sau khi xử lý những việc lặt vặt này xong, Trần Ca đi khỏi khu vui chơi, gọi điện cho đội trưởng Lý.
Sau khi hồi chuông thứ ba vang lên đã có người bắt điện thoại, đầu dây bên kia không có âm thanh nào, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở hồi hộp đang bị đè nén.
“Chú Tam Bảo?”
“Cậu lại phát hiện cái gì?”
“Không có việc gì, cháu chỉ muốn nhờ chú giúp cháu tìm người thôi.”
“Không phải là nghi phạm giết người đấy chứ?”
“Không phải, đó là một học sinh bình thường thôi.”
Sau khi nhận được câu trả lời, sự im lặng ở đầu dây bên kia bị phá vỡ, tiếng bước chân trong phòng làm việc vang lên, người đến người đi, có tiếng mở văn kiện, có người đang gọi điện thoại, tất cả mọi người lại trở lại công việc bình thường.
Đội trưởng Lý cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tôi nói rồi, một tuần bốn lần có hơi nhiều. Cậu xem cậu làm những người này sợ rồi.”
“Chú Tam Bảo, cháu muốn tìm người tên là Trần Nhã Lâm, cô ấy hẳn là chết ba năm trước trong Trường Trung học Mộ Dương.”
“Chết cách đây ba năm? Cậu muốn tìm một người chết sao?”