Chương 104: Cho cháu 1 phút (4)
Trong phòng rất sạch sẽ, trên nền nhà trải thảm rất dày, cạnh bàn và tủ đều được bọc vải dày. Trên bàn có một đĩa trái cây nhưng không có bất luận dụng cụ cắt gọt hay vật nhọn nào.
“Bác sĩ Cao, mau vào đi.” Một người phụ nữ mặc sơ mi trắng mời bác sĩ Cao và Trần Ca vào phòng, trông bà khoảng bốn mươi tuổi.
“Bệnh của Vương Hân đã khá hơn chút nào chưa?”
“Thuốc an thần và hai loại chống trầm cảm mà ông kê đều dùng rồi, nhưng hiệu quả không rõ rệt lắm.” Người phụ nữ cười khổ: “Bệnh tình không có chuyển biến tốt, ngược lại tác dụng phụ lại rất rõ ràng: nôn khan, run tay, rùng mình. Lúc ăn cơm trưa nay, đũa nó cũng không cầm chắc được, đồ ăn vương vãi đầy đất. Bác sĩ Cao, ông nói xem, Vương Hân còn có thể khỏi không?”
“Tin tôi đi, cô bé nhất định sẽ khỏi bệnh.”
“Ừm.” Lúc này người phụ nữ mới để ý đến Trần Ca ở phía sau: “Vị này là...”
“Cháu là Trần Ca.” Trần Ca không muốn ở ngoài cửa làm lỡ thời gian: “Có thể cho cháu gặp con gái cô một chút không?”
“Chuyện này...” Người phụ nữ quay đầu, nhìn thoáng qua bác sĩ Cao, dường như đang trưng cầu ý kiến của đối phương.
“Tôi sẽ đi vào cùng cậu ấy.”
Sau khi bác sĩ Cao gật đầu, người phụ nữ mới cho Trần Ca tiến vào dù vẫn hơi không bằng lòng: “Đứa nhỏ kia trong phòng ngủ, trưa nay mới ăn một miếng là lại khóc rống lên.”
Người phụ nữ đi tới một cửa phòng trước mặt, gõ cửa nhẹ nhàng, hồi lâu vẫn không thấy có tiếng trả lời, bà vặn tay nắm cửa, hé cửa ra.
Người phụ nữ thở dài, không nói gì, lui sang bên cạnh.
“Chúng ta vào thôi.” Bác sĩ Cao nhìn Trần Ca chằm chằm: “Nhất định không được kích thích bệnh nhân, cậu chuẩn bị làm gì cũng phải thương lượng trước với tôi một tiếng.”
“Được.” Trần Ca cam đoan nhiều lần, lúc này mới tiến vào phòng của Vương Hân cùng với bác sĩ Cao.
Thảm trải sàn ở đây còn dày hơn, cạnh tủ quần áo và góc bàn đều được mài nhẵn. Trong phòng không thấy bất cứ vật nhọn nào, trên cửa sổ cũng lắp lưới bảo vệ.
Trong phòng không có giường, chỉ có hai cái nệm dày chồng lên nhau, tất cả đồ trang trí đều là màu trơn, không có quá nhiều hoa văn.
Bác sĩ Cao di chuyển sang bên cạnh, lúc này Trần Ca mới thấy mục tiêu mình cần tìm.
Trên nệm có một cô gái vóc người mảnh khảnh đang nằm, cô mặc một chiếc áo cổ tròn màu trắng rộng thùng thình, bên dưới mặc một chiếc quần soóc màu lam nhạt.
Da cô rất trắng, tứ chi mở ra vô lực, khiến người ta cảm thấy không cẩn thận sẽ bị gãy.
Phát hiện có người đi vào, cô gái từ từ ngồi dậy, khác hoàn toàn với tưởng tượng của Trần Ca, nhìn cô rất bình thường, chỉ là không thích nói chuyện thôi.
“Vương Hân, đầu còn đau không?” Bác sĩ Cao có dáng người rắn rỏi, dịu dàng ngồi xổm ở tấm thảm bên cạnh, để người mình thấp hơn tầm mắt của đối phương.
Cô gái lắc đầu, nhìn Trần Ca một chút rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
“Thế cháu có thể ngủ không?” Bác sĩ Cao tiếp tục hỏi, lần này cô gái phản ứng khá gay gắt, hai tay nắm tóc của mình, nắm rất chặt, lúc hai tay cô ấy mở ra, giữa các ngón tay đều là tóc đen bị giật đứt.
“Vẫn không có cách nào ngủ được.” Bác sĩ Cao chau mày, đứng lên: “Hai loại thuốc đều không có tác dụng sao?”
“Bác sĩ Cao, có thể cho cháu nói mấy câu với cô ấy không?”
“Tình huống của Vương Hân bây giờ coi như ổn định, có chuyện gì muốn nói cứ nói đi.”
Trần Ca đi tới, anh học dáng vẻ ngồi xổm của bác sĩ Cao, ngồi ở trước mặt cô gái.
Có lẽ cô gái nghĩ anh cũng là bác sĩ nên không kháng cự lắm, chỉ kéo tay áo xuống che những dấu đỏ trên cánh tay của mình đi, những vết kia hình như đều do chính cô cào.
Cô gái trước mắt này rất yếu đuối. Cô khiến người ta có cảm giác như một con diều giấy, hoàn toàn dựa vào một cái dây mảnh giữ chặt, không cẩn thận một chút sẽ bị đứt, bay vào trong mây đen, cuối cùng bị mưa gió xé nát.
“Vương Hân.” Trần Ca lấy chiếc bút bi dán đầy băng dính trong túi ra: “Bạn của cô luôn muốn nói chuyện với cô, tôi mang cô ấy đến đây.”
Vương Hân nhìn chiếc bút bi kia một chút, vẻ mặt không có cảm xúc quá đặc biệt, có lẽ cô muốn cố gắng mỉm cười một cái để đáp lại câu chuyện vớ vẩn chẳng có chút hài hước nào của Trần Ca, nhưng cô phát hiện rằng mình không thể làm được.
Bác sĩ Cao và người phụ nữ đang ghé sát vào cửa nghe lén đều không hiểu chuyện gì, thực sự họ không hiểu Trần Ca đang làm cái gì.
Vương Hân không có phản ứng gì, Trần Ca cũng không nóng nảy, anh lấy một tờ giấy trắng trên bàn ra đặt trên nệm, cầm dọc theo cây bút, bày ra tư thế chơi trò Bút Tiên.
Trần Ca quay lưng về phía bác sĩ Cao, quay mặt về phía Vương Hân, anh chỉ mấp máy môi nhưng không phát ra âm thanh, qua khẩu hình miệng Trần Ca đang niệm mấy câu thần chú trước khi chơi trò Bút Tiên.
Bút Tiên, Bút Tiên, người là...
Miệng mấp máy, lực chú ý của Vương Hân từ từ bị Trần Ca hấp dẫn, lần đầu tiên cô quay hẳn đầu lại, nhìn miệng Trần Ca, cô bỗng như nhớ tới chuyện cực kỳ kinh khủng gì đó, tay vung cuồng loạn, thân thể liên tục chui vào góc tường.
“Cậu làm cái gì vậy?” Người phụ nữ ngoài cửa và bác sĩ Cao ngăn cản Trần Ca.
“Cháu đang giúp cô ấy giải khúc mắc trong lòng.” Trần Ca bảo vệ chiếc bút bi trong tay một cách cẩn thận: “Chuyện xảy ra với Vương Hân chúng ta không biết, chuyện kia chính là nguyên nhân bệnh của cô ấy. Cho cháu 1 phút, cháu chỉ cần 1 phút.”
Thái độ của anh kiên quyết, ghé vào nệm bảo vệ chiếc bút. Trước khi tới anh chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ Bút Tiên, nhưng khi thực sự thấy dáng vẻ đau khổ của cô gái này, Trần Ca đột nhiên cảm thấy bản thân phải làm cái gì đó.
“Hay là để cậu ta thử một chút.” Trong khoảnh khắc giằng co, bác sĩ Cao chọn tin tưởng Trần Ca một lần: “Trong quá trình tôi trị liệu cho Vương Hân, cho tới giờ cô bé chưa từng có biểu hiện như thế này, có thể lần này thực sự có hy vọng.”
Cuối cùng người phụ nữ cũng bị bác sĩ Cao thuyết phục, bọn họ đồng ý cho Trần Ca 3 phút.
Hai người ra ngoài cửa phòng, Trần Ca đứng dậy kéo rèm cửa lại, đóng kín cửa.
“Vương Hân, bạn của cô có lời vẫn muốn nói với cô.” Anh lại cầm cây bút lơ lửng trên tờ giấy trắng một lần nữa, trong miệng lẩm nhẩm đọc thần chú.
“Bút Tiên, Bút Tiên, người là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của người...”
Thời điểm Trần Ca lẩm nhẩm đọc, cô gái trốn ở góc tường càng sợ hơn, tựa như ký ức ác mộng quấy nhiễu cô mấy năm nay đang hiện lên trong lòng.
Trần Ca quyết định tiếp tục, không lâu sau, chiếc bút đang lơ lửng trên giấy đột nhiên chấn động. Sau đó, trên tờ giấy trắng xuất hiện hàng chữ rất đẹp, chữ này khác hẳn chữ của Trần Ca.
“Vương Hân, mình không nghĩ trò đùa ban đầu của mình sẽ tạo thành tổn thương lớn như thế với cậu, nhất định cậu rất hận mình phải không?”
Nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên giấy trắng, Vương Hân ngây dại, trong nháy mắt cô cảm thấy trái tim trở nên trống rỗng, chính cô cũng không biết sao cô lại cảm thấy như vậy.
“Cái chết của mình không liên quan gì đến cậu. Ngày đó mình thấy cậu và người khác ở cùng nhau, muốn cố ý dọa cậu một chút, sau khi buộc dây thừng xong, không ngờ cái ghế bị trượt.”
“Cậu không làm sai gì hết, đây là một trò đùa dai ích kỷ của mình mà thôi.”
“Xin lỗi, Vương Hân. Mình không mong cậu sẽ tha thứ cho mình, mình chỉ hy vọng cậu không bị mình ảnh hưởng. Hãy cố gắng sống vui vẻ nhé.”