Hệ thống nhà ma

Chương 105: Nhân viên thứ hai của ngôi nhà ma! (5)

Chương 105: Nhân viên thứ hai của ngôi nhà ma! (5)

Nhìn vào những dòng chữ trên tờ giấy trắng, biểu cảm của Vương Hân càng trở nên kích động. Cô từ từ đứng dậy, chủ động nắm lấy cây bút bi trong tay Trần Ca.
Những ngón tay thon thả lạnh ngắt chạm vào ngón tay của Trần Ca, dường như đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm từ người khác, cánh tay không ngừng run rẩy.
Cô muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.
Ba phút sắp trôi qua, cây bút bi lại chuyển động giữa ngón tay của hai người, lần này chỉ viết lên ba chữ.
“Chúc ngủ ngon.”
Cây bút ngừng chuyển động, Trần Ca bắt đầu nhẩm trong đầu câu thần chú đưa Bút Tiên đi, Vương Hân ở phía đối diện cũng không tự chủ được nhẩm theo.
“Bút Tiên, Bút Tiên, người là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của người, nếu muốn đi thì trở về đi.”
Sau khi cùng lúc đọc xong chữ cuối cùng, tâm trạng của Vương Hân hoàn toàn mất kiểm soát như thể một cái gai trong lòng được rút ra. Cô nắm lấy tay Trần Ca, trán chống lên cây bút bi cũ nát như không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng đau khổ của mình.
“Ánh đèn trên khắp thế giới đều đã tắt, giọng nói của mọi người vỡ tan thành từng mảnh, tôi không biết phải làm gì nữa. Cảm giác như mọi thứ đều sai, mọi con đường đều sẽ bị lạc, tôi không biết tại sao tôi lại đau khổ như vậy, tôi như biến thành một thứ không bằng cả con quái vật.”
Cuối cùng Vương Hân cũng nói ra tất cả những lời trong lòng, cô nhìn vào những con chữ trên tờ giấy, nằm bò trên bàn, giọng ngày càng nhỏ: “Xin hãy giúp tôi, kéo tôi ra khỏi thế giới này, tôi không muốn đau khổ như vậy nữa, xin hãy giúp tôi...”
Đầu cô đè lên mu bàn tay của Trần Ca, cả người nằm trên nệm, hơi thở đều đều giống như là đang ngủ.
“Chúc ngủ ngon.”
Trần Ca nhẹ nhàng rút tay ra, đắp chăn cho Vương Hân và bước ra khỏi phòng.
Bác sĩ Cao và mẹ nuôi của Vương Hân đang đứng ngoài cửa, cả hai đều gấp gáp muốn biết chuyện gì đã xảy ra bên trong nhưng lại sợ làm phiền Vương Hân nên nhỏ giọng hỏi.
“Bây giờ Vương Hân thế nào rồi?”
Trần Ca chỉ chỉ về hướng phòng: “Đã ngủ rồi.”
“Thực sự ngủ rồi.” Bác sĩ Cao không thể tin được, ông biết rõ bệnh nhân bị trầm cảm nặng đau khổ như thế nào và thường chỉ dựa vào thuốc để ngủ: “Làm thế nào cậu làm được vậy?”
“Đó là một câu chuyện dài.” Trần Ca nói nửa thật nửa giả: “Khi cháu đang tìm kiếm tư liệu thực tế cho ngôi nhà ma ở địa chỉ cũ của Trường Trung học Mộ Dương thì vô tình phát hiện ra một số chuyện liên quan đến quá khứ của Vương Hân, biết được nút thắt trong lòng của cô ấy, có vẻ như là vì sau khi chơi trò chơi Bút Tiên rồi tận mắt chứng kiến cái chết của người bạn cùng phòng. Cho nên cháu đã nghĩ ra cách “hốt thuốc đúng bệnh” là mô phỏng chữ viết tay của bạn cùng phòng rồi chơi trò Bút Tiên với cô ấy một lần nữa và nói với cô ấy rằng mọi chuyện chỉ là một sự trùng hợp.”
“Vậy cũng được sao?” Bác sĩ Cao rất xúc động.
Đôi mắt của người phụ nữ trung niên bên cạnh đã ướt đẫm: “Cảm ơn! Trước đó tôi đã nghi ngờ cậu, thật xin lỗi!”
“Không sao, nói đúng ra thì hai người mới là những người vĩ đại. Một người sẵn sàng nuôi dưỡng một người trầm cảm như Vương Hân, cho cô ấy tình thương yêu vô hạn, một người ngay lúc nguy cấp đã sẵn sàng đứng ra giúp đỡ.” Trần Ca khen ngợi cả hai người khiến hình ảnh của anh trong mắt họ đã thay đổi rất nhiều.
Mẹ nuôi của Vương Hân muốn giữ hai người ở lại ăn cơm nhưng bị Trần Ca từ chối. Khi Vương Hân vừa ngủ, điện thoại di động màu đen liên tiếp rung lên hai lần nên anh vội vã muốn về để kiểm tra thông tin trong điện thoại.
Ra khỏi Phương Hoa Uyển, Trần Ca nói lời tạm biệt với bác sĩ Cao, sau đó lên xe buýt trở về khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
Anh ngồi ở hàng cuối cùng, nhân lúc không ai chú ý lấy điện thoại di động màu đen ra bắt đầu kiểm tra.
[Nhiệm vụ ẩn trong cảnh tượng kinh dị hai sao Trường Trung học Mộ Dương – Tâm Nguyện Của Bút Tiên đã hoàn thành! Kích hoạt phần tiếp theo của nhiệm vụ ẩn! Chế tạo con rối hình người để gửi nhờ oán hận của hai mươi bốn cái tên!]
[Thành công thoả mãn nguyện vọng của Bút Tiên, mặc dù cô ấy vẫn không muốn gặp bạn nhưng cô vẫn cảm thấy biết ơn bạn. Bạn có muốn thuê Bút Tiên làm một thành viên của nhà ma không?]
Trần Ca đã trực tiếp nhấn được, anh bận rộn lâu như vậy không phải chỉ vì chờ đợi khoảnh khắc này sao?
[Người May Mắn Được Lệ Quỷ Quan Tâm, xin chúc mừng bạn đã thuê thành công một loại lệ quỷ đặc biệt – Bút Tiên!]
[Trần Nhã Lâm (Bút Tiên): Mỗi ngày sẽ có một cơ hội dự đoán (tất cả các câu hỏi không được vượt quá phạm vi năng lực của Bút Tiên, xác suất dự đoán thành công là 50%)!]
[Chú ý: Tiếng la hét của khách tham quan sẽ khiến Bút Tiên phấn khích, cho ăn bằng sự sợ hãi của khách tham quan có thể khiến Bút Tiên mạnh hơn. Nếu Bút Tiên bị suy sụp trong một thời gian dài thì cô ấy có thể bỏ bạn mà đi.]
Kéo đến trang cuối cùng, Trần Ca đọc tất cả thông tin của Bút Tiên mấy lần, anh hơi phấn khích vì cuối cùng đã thuê được một nhân viên ma đầu tiên, điều đó chứng tỏ tất cả những phỏng đoán trước đây của anh có thể thành hiện thực. Thậm chí anh có thể tạo ra một khu vui chơi chỉ cần một người là có thể kiểm soát được!
“Vạn sự khởi đầu nan, sau này nhà ma của mình sẽ có thêm nhiều nhân viên mới.” Trần Ca khá hài lòng về Bút Tiên, bản thân Bút Tiên có thể chịu trách nhiệm một cảnh tượng nhỏ và Bút Tiên cũng có một khả năng đặc biệt, có thể dự đoán trước trong một phạm vi nhất định. Nếu sử dụng tốt khả năng này thì sau này sẽ giúp anh tránh được rất nhiều rắc rối.
Lướt qua chiếc điện thoại di động màu đen, Trần Ca nhìn phần tiếp theo của nhiệm vụ ẩn ở Trường Trung học Mộ Dương, chế tạo con rối hình người để oán hận trong Phòng Học Cuối Cùng có thể dựa dẫm vào.
Nhiệm vụ này không cần điện thoại màu đen yêu cầu thì anh cũng sẽ làm.
Sau khi nói chuyện điện thoại với đội trưởng Lý, Trần Ca biết tại sao hai mươi bốn học sinh chết rồi lại trở lại lớp học, vốn dĩ họ là trẻ mồ côi không nhà để về và Trường Trung học Mộ Dương chính là nhà của họ.
Bây giờ cảnh tượng mới đã mở, họ đã coi cảnh tượng kinh dị hai sao của Trần Ca là nhà mới của họ, giống như cả nhà Ân Tiểu Tiểu.
“Sau này mình sẽ không ngừng tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ tập luyện, cảnh tượng kinh dị dưới hầm sẽ ngày càng lớn hơn. Đến lúc đó sẽ để hai mươi bốn tàn niệm này giúp mình quản lý thì mọi người đều có được cái mình cần.” Kế hoạch của Trần Ca rất tốt nhưng trước tiên anh phải nhận được sự chấp thuận của hai mươi bốn tàn niệm nọ mới được.
Trần Ca trở về nhà ma, vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi, một ngày một đêm qua đã khiến anh mệt lả rồi.
Không biết ngủ được bao lâu, Trần Ca đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chui vào lòng anh giống như một chú mèo con thích bám người.
Anh mơ mơ màng màng mở mắt thì nhìn thấy trong lòng mình đang ôm một con búp bê nhỏ nhắn.
“Tiểu Tiểu?” Anh dụi mắt, nhấc cổ của Tiểu Tiểu để sang một bên: “Chuyện này là sao đây, một người đàn ông to lớn như mình ôm một con búp bê vải vào lòng đi ngủ, sau này kết hôn không biết nửa kia nhìn mình như thế nào?”
Trần Ca duỗi lưng một cái, liếc nhìn thời gian, bây giờ là 11 giờ 59 phút tối.
Anh mang giày vào, đi ra khỏi phòng nghỉ của nhân viên rồi đi vào nhà vệ sinh ở tầng một.
Ban đầu chỉ đơn giản là muốn đi vệ sinh nhưng ngay khi bước vào cửa thì anh lập tức nhận ra bầu không khí của nhà vệ sinh không đúng cho lắm.
Cánh cửa phòng vệ sinh khẽ lay động, mặt gương bị che bởi tấm vải đen có một vệt máu nhạt nhạt tràn ra.
“Cánh cửa trong gương lại xuất hiện sao?” Anh bước đến bên cạnh gương, vén một góc vải đen lên.
Trong tấm gương đầy vết nứt, cánh cửa màu đỏ đã mở một nửa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất