Chương 107: Người Khách Vô Hình (1)
Sau khi sắp xếp mọi thứ, Trần Ca đem theo con búp bê do cha mẹ để lại bên người và tìm cây búa của bác sĩ nát sọ.
“Như vậy chắc không có vấn đề rồi.”
Anh tắt đèn, cắm điện thoại vào đầu sạc rồi đặt lên đầu tủ để quay phim, còn anh thì cầm theo cây búa đa năng trốn dưới gầm giường.
Ánh nến chập chờn, căn phòng trở nên mờ ảo, khi Trần Ca nhắm mắt lại, anh sẽ tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng kinh khủng trong đầu, căn bản không thể khống chế được.
Anh để mắt đến mọi chuyển động xung quanh, cơ thể anh uốn cong, đầu tựa vào chân giường.
Ở góc độ này có thể dễ dàng nhìn thấy đôi dép trên hành lang thông qua cánh cửa phòng đang mở một nửa.
“Dép vẫn còn ở chỗ cũ, không ai chạm vào gạo trắng xung quanh và cũng không hiểu tại sao điện thoại di động màu đen lại bắt mình chuẩn bị những thứ này.”
Cây nến càng ngày càng ngắn, mí mắt Trần Ca cũng dần dần nặng trĩu.
Bóng đêm dần lan ra trong ngôi nhà ma, người đã không được nghỉ ngơi trong mấy ngày liên tiếp như Trần Ca chỉ gắng gượng dưới gầm giường được một lúc rồi không biết đã đi vào trong mộng từ lúc nào.
...
Đôi chân hơi lạnh, Trần Ca mơ mơ màng màng mở mắt. Nến đã tắt, trong phòng tối mịt, vô cùng yên tĩnh.
“Mấy giờ rồi?”
Trần Ca muốn nhìn đồng hồ nhưng đột nhiên phát hiện cơ thể mình không thể cử động được.
“Bị bóng đè?” Anh trợn to mắt nhưng không phản kháng quá mãnh liệt mà điều chỉnh nhịp thở vì hệ hô hấp bị ảnh hưởng bởi các cơ quan như tim và phổi, không bị tê liệt giống như bắp thịt trên người.
Sau khi làm xong, anh bắt đầu thử uốn cong ngón tay và tập trung suy nghĩ của mình vào một chỗ này.
Trong toàn bộ quá trình anh đều không nhìn sang hướng khác, vì lúc này cho dù anh nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng thì cơ thể anh cũng không cách nào đối phó được, chỉ làm tăng thêm nỗi sợ hãi khiến bản thân mất bình tĩnh.
Sau khoảng hai ba phút, ngón tay út của Trần Ca có thể uốn cong nhẹ, đây là một dấu hiệu khả quan.
Anh đang muốn làm một hơi để thoát khỏi việc bị bóng đè nhưng khi vừa liếc nhìn đôi dép ngoài hành lang, một thắc mắc xuất hiện trong đầu anh.
“Khi mình đặt đôi dép xuống, mũi dép để theo hướng nào vậy?”
Một người bình thường đi ra hành lang thì đôi dép nên hướng ra bên ngoài phòng nhưng hình ảnh bây giờ Trần Ca nhìn thấy là một đôi dép có mũi dép hướng vào phòng ngủ của anh.
“Có phải mình đã đặt nhầm chỗ không?” Trong lòng anh có cảm giác không ổn, tranh thủ thời gian để cử động những ngón tay.
Cây nến trong phòng đã tắt từ lâu, trong bóng tối truyền đến âm thanh sàn sạt, gạo trắng nằm rải rác trong mấy căn phòng của ngôi nhà ma như đang bị ai đó gạt qua gạt lại.
Anh nheo mắt nhìn đôi dép ngoài hành lang, dưới cái nhìn chằm chằm của Trần Ca, một chiếc dép tiến lên một bước.
Bước đi rất cứng ngắc, giống như lần đầu tiên đi bộ.
“Chuyển động rồi!”
Trong cuộc sống, chuyện không như ý muốn thường đến tám chín phần, Trần Ca càng lo lắng, tình hình càng phát triển theo hướng gay go.
Sau khi đi bước đầu, đôi dép trong hành lang đột nhiên đi thêm mấy bước về phía trước như thể có ai đó đang mang nó.
“Khách đến rồi sao? Tại sao mình không thể nhìn thấy nó?”
Trong khi Trần Ca đang suy tư, đôi dép đó đến trước cửa phòng giám sát rồi đột nhiên dừng lại, sau đó cánh cửa phòng giám sát không hiểu sao tự mở ra, một lúc sau mới đóng lại.
Cửa ra vào và cửa sổ trong ngôi nhà ma đều đã đóng chặt, căn bản không thể là gió thổi được.
“Nó đang tìm cái gì vậy?”
Trong hành lang tối, một đôi dép đi đi lại lại, chẳng mấy chốc nó dừng lại trước cửa phòng hoá trang.
Cánh cửa phòng được mở ra, từ góc độ của Trần Ca có thể nhìn thấy tấm vải đen trên chiếc gương trong phòng hóa trang bị vén lên, chiếc mặt nạ được chắp vá bởi nhiều khuôn mặt khác nhau bay lơ lửng, lắc lư trước gương mấy cái.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Ca hơi hoảng loạn, anh vội vàng cử động các ngón tay. Nhưng anh không nghĩ tới là cái mặt nạ da người đang lắc lư đột nhiên dừng lại trước gương, đôi mắt trống rỗng của chiếc mặt nạ dường như đang hướng về phía gầm giường mà Trần Ca đang trốn.
“Bị phát hiện rồi!”
Mặt nạ rơi xuống đất, cánh cửa phòng hoá trang đóng lại, đôi dép ngoài cửa dừng lại một lúc, sau đó mũi dép quay về phía Trần Ca rồi đi nhanh về hướng phòng nghỉ của nhân viên!
Anh trốn dưới gầm giường, cơ thể không thể di chuyển, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi dép đến gần nhưng lại không thể chạy trốn.
Cánh cửa phòng nghỉ của nhân viên mở ra, đôi dép đó dừng lại bên cạnh giường.
Trần Ca nhắm mắt lại giả vờ như đã ngủ say, anh có thể cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi vào mặt, bên tai có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ, giống như có một khuôn mặt đang dán sát vào anh.
“Con quái vật đó đang kiểm tra mình có phải đang ngủ không.” Trần Ca không dám mở mắt, anh lo lắng nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp sẽ không thể kiềm chế cảm xúc của mình.
Lúc này anh đang bị bóng đè, cơ thể không thể di chuyển nên cách tốt nhất là giả chết.
Sau vài phút, hơi thở lạnh lẽo đó đã biến mất, Trần Ca mở hé mắt ra.
Không có gì trước mặt, anh đảo tròng mắt, đôi dép đó vẫn ở bên cạnh giường nhưng mũi dép khác với lúc nãy, nó đang xoay lưng về phía giường.
“Nó đã lên giường mình rồi sao?” Trần Ca vừa nghĩ đã thấy lạnh cả sống lưng, mỗi lần anh ngủ say sẽ có một thứ không rõ lai lịch đi tới đi lui trong phòng, nếu thứ đó thực sự có ý định hại anh thì hậu quả như thế nào cũng không dám nghĩ tới.
Đôi dép đặt bên cạnh giường rất lâu cũng không di chuyển, có lẽ lúc này con quái vật vẫn đang nằm trên giường, Trần Ca cảm thấy cơ hội của mình đã đến.
Anh tập trung tất cả sự chú ý vào ngón tay duy nhất có thể cử động của mình, con ngươi co giật, cố gắng muốn kiểm soát nhiều ngón tay hơn.
Nhiệm vụ mức khó ác mộng có thể hoàn thành hay không thì tính sau nhưng cảm giác toàn thân không thể kiểm soát cũng không cách nào phản kháng khiến anh rất khó chịu.
Sau khi hoàn thành nhiều nhiệm vụ nhà ma như vậy, ý chí của Trần Ca đã vượt xa những người bình thường. Không bao lâu sau thì cả bốn ngón tay khác của anh đều có thể cử động được. Lòng bàn tay dùng sức nắm chặt, các mạch máu bị kéo căng, cánh tay cũng dần dần lấy lại được sự khống chế. Nhờ vào ý chí hơn người, anh đã từ từ thoát khỏi trạng thái bị bóng đè.
“Gần được rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi.” Các cơ bắp trên cánh tay anh căng cứng, Trần Ca cảm giác bản thân rất nhanh sẽ tỉnh lại, hô hấp của anh trở nên dễ dàng hơn và cổ cũng có thể xoay nhẹ.
Bây giờ chỉ cần đôi chân hồi phục là anh hoàn toàn có thể kiểm soát cơ thể, lúc đó có cây búa của bác sĩ nát sọ trong tay cũng không đến nỗi quá bị động.
Phần thân dưới không hề có một chút cảm giác, anh thử quay người để lật sang một bên.
Tiếng trống ngực vang lên rõ ràng bên tai, anh dùng hết toàn bộ sức lực lật về phía gầm giường gần bức tường. Cứ như đang nằm mơ nhảy từ trên cao xuống, lập tức có thể thoát khỏi sự trói buộc nào đó.
Trần Ca đã có thể kiểm soát cơ thể nhưng khoảnh khắc anh nhìn thấy phía sau mình, toàn bộ lông tơ trên người anh dựng đứng.
Sau lưng anh có một cô gái đang nằm.
“Vốn dĩ con quái vật đó không lên giường! Nó luôn ở phía sau mình!”
Trần Ca toát mồ hôi lạnh, vô thức nắm lấy cây búa bên cạnh, cô gái nằm sau lưng anh dường như mới nhận ra anh đã tỉnh giấc.
Cô phản ứng chậm một nhịp, ngẩng đầu đối mặt với Trần Ca rồi hoảng loạn biến thành một cái bóng và chạy ra ngoài.
Trần Ca nắm lấy cây búa đi theo sau, khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, không hiểu sao anh lại cảm thấy hơi quen quen.