Chương 108: Bí mật của Khu Nội Trú Số Ba (2)
“Mình chắc chắn đã thấy cô ta ở đâu đó.”
Không phải Trần Ca rất tự tin vào trí nhớ của mình mà là vì khuôn mặt của cô gái có nét đặc trưng, khiến người khác khó quên.
Anh nhất thời không thể nhớ ra, cũng không muốn để người đó chạy thoát, bèn cầm điện thoại di động và cây búa đuổi theo ra ngoài.
Gạo trắng trên mặt đất bị đá văng tứ tung, khi Trần Ca ra khỏi phòng nghỉ của nhân viên, cái bóng đó đã biến mất.
“Chạy đi đâu rồi? Cửa chính đã bị khoá, có lẽ cô gái vẫn ở trong ngôi nhà ma.”
Trần Ca bật đèn lên, đi đến chỗ gạo trắng bị đá văng, từ từ đi dọc theo những hạt gạo rải rác đến chỗ sâu nhất của hành lang tầng một.
Các tấm ván gỗ đóng trên mặt đất bị mở ra, có thể nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên dưới.
Trần Ca đẩy tấm gỗ sang một bên, bật đèn pin trên điện thoại và đi vào cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương.
Có thể nhìn thấy một số ít hạt gạo trên cầu thang, điều này khiến Trần Ca càng thêm chắc chắn rằng cô gái đã chạy vào cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương.
“Hướng cô ta chạy rất rõ ràng, chính là đi theo hướng này.” Cảnh tượng rất rộng lớn nhưng những hạt gạo trên mặt đất đã chỉ cho anh hướng đi.
Cảnh tượng kinh dị được đặt ở bãi đậu xe dưới hầm nhưng không hề thay đổi địa hình của bãi đậu xe. Những hạt gạo trắng cuối cùng biến mất bên cạnh một cây cột chịu lực.
“Chẳng lẽ trốn trong cây cột à?” Cây cột chịu lực này nằm ngay bên dưới ngôi nhà ma và chịu sức nặng của cả ngôi nhà ma.
Trần Ca vỗ nhẹ vào cây cột, nhớ lại câu chuyện được những người lớn tuổi trong gia đình kể khi còn nhỏ. Mỗi một ngôi nhà đều có một linh hồn sống trong đó, hầu như là linh hồn tốt nhưng cũng có linh hồn ác.
Linh hồn tốt sẽ che chở cho ngôi nhà, ổn định vận khí của mọi người, sống hòa thuận với hàng xóm; linh hồn ác sẽ phá huỷ tam cương ngũ thường* và phong thuỷ của một gia đình.
(*) Tam cương ngũ thường: tam cương là chỉ ba mối quan hệ chính trong xã hội (vua – tôi, cha – con, vợ – chồng), ngũ thường là đạo đức mà mỗi người nên có (nhân – lễ – nghĩa – trí – tín); là chuẩn mực đạo đức, đời sống chính trị - xã hội được Khổng Tử đặt ra cho nam giới để duy trì một xã hội ổn định, bình an, hạnh phúc.
Linh hồn sống trong nhà thường là tổ tiên đã qua đời nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ. Ví dụ như nơi Phạm Úc và cô của cậu sống, những con quỷ quá đông nên nếu bị bỏ mặc sẽ trở nên mất kiểm soát.
Điều này giống như mô tả trong phần giới thiệu nhiệm vụ của điện thoại di động màu đen, trong nhà có một người khách chưa bao giờ được gặp mặt, nó có thể tràn đầy ác ý, cũng có thể tốt bụng lương thiện.
“Chẳng lẽ cô gái trốn sau lưng mình là linh hồn bảo vệ của ngôi nhà ma?” Trần Ca càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, anh đi một vòng quanh cây cột thì phát hiện một con búp bê bị ném sau cây cột xi măng, mà con búp bê này chính là con búp bê đầu tiên anh tự tay làm.
“Không đúng! Con búp bê của mình luôn ở trên người mà.” Trần Ca lục lọi trong túi áo, con búp bê vốn được nhét bên trong đã biến mất không biết từ bao giờ: “Người sống cùng tôi trong ngôi nhà ma là cô sao?”
Trần Ca đưa tay nhặt con búp bê, khi cầm nó lên thì thấy bên dưới có một cái lỗ bị người ta đâm thủng.
Anh dùng ánh sáng của điện thoại di động chiếu vào cái lỗ thì thấy có một cái vòng tay và một con hạc giấy trong cái lỗ rộng bằng bốn ngón tay.
Đây đều không phải đồ vật gì đắt tiền, vòng tay được làm bằng nhựa trông giống như món đồ chơi của một cô bé, con hạc giấy bị nhét phía dưới đã biến dạng nghiêm trọng.
Trần Ca lấy chúng ra, thấy ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ở cuối vòng tay – La Nhược Vũ.
“Tại sao lại có đồ chơi của con gái ở bãi đậu xe dưới hầm?” Trần Ca đưa chiếc vòng lên trước mắt: “Nếu chiếc vòng tay này của cái bóng lúc nãy, vậy có lẽ ba chữ trên vòng tay là tên của cô ấy.”
Họ La, linh hồn bảo vệ của ngôi nhà ma, đồ chơi con gái ở bãi đậu xe dưới hầm...
Nhiều manh mối khác nhau được xâu chuỗi lại, Trần Ca vỗ đầu một cái, khuôn mặt mà anh nhìn thấy trong khoảnh khắc đó trùng khớp với một khuôn mặt trong ký ức của anh.
“Cô gái này là con gái giám đốc La của khu vui chơi Thế Kỷ Mới!”
Khi anh đến gặp giám đốc La để thảo luận về việc thuê bãi đậu xe dưới hầm đã nhìn thấy tấm ảnh của cô gái. Cơ thể cô bị khiếm khuyết nhưng lại có nụ cười thuần khiết nhất.
“Cô gái đã trở thành linh hồn bảo vệ của cả khu vui chơi? Nhưng tại sao cô ấy lại ở trong con búp bê do cha mẹ mình để lại?” Trần Ca mơ hồ cảm thấy nhiệm vụ mức khó ác mộng này có ý nghĩa sâu xa hơn. Anh cầm con búp bê, vòng tay và hạc giấy chạy về phòng nghỉ của nhân viên, lấy ra một album ảnh từ ngăn kéo bị khóa rồi mở trang đầu tiên của bộ ảnh, đó là tấm ảnh chụp chung của một nhà ba người Trần Ca.
Tấm ảnh này được cha mẹ của Trần Ca chụp vào ngày đầu tiên khai trương ngôi nhà ma, bối cảnh sau lưng của bức ảnh là cánh cửa chính của nhà ma.
Cha của Trần Ca đứng tươi cười ở giữa tấm ảnh, vui vẻ như một đứa trẻ. Lúc đó đứa bé vẫn còn đang đi học là Trần Ca đứng cách xa cha mẹ, lặng lẽ nhìn vào máy ảnh.
Mẹ anh đứng ở phía bên kia của cha. Trần Ca nhìn kỹ tấm ảnh một chút, phát hiện bàn tay của mẹ anh đang giơ lên giữa không trung, ngón tay uốn cong như đang nắm tay một người khác.
“Có bốn người trong tấm ảnh này sao?”
Anh xem một lượt bộ ảnh thì thấy có một tấm ảnh khác còn kỳ lạ hơn, cha anh chỉ vào ngôi nhà ma khoe với Trần Ca, trong khi mẹ anh ngồi xổm trên mặt đất và đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve trong không khí.
Vẫn còn nhiều tấm ảnh đời sống ở phía sau, Trần Ca xem mà lạnh toát cả người. Lúc trước anh thường cảm thấy kỳ lạ, tại sao mỗi lần chụp ảnh cho mình thì luôn có một khoảng đất trống bên cạnh? Thì ra người họ thực sự muốn chụp là người khác, còn mình chỉ là một cảnh nền biết thở.
“Thái độ của cặp vợ chồng già này đối với linh hồn cũng rất tốt nhỉ? Gặp được cặp cha mẹ dùng tấm lòng để đối đãi với linh hồn như vậy thì không cần lo lắng sẽ không được lệ quỷ quan tâm!”
Anh không ngờ con gái của giám đốc La đã ở trong con búp bê vải do cha mẹ anh để lại mà còn có vẻ như đã sống với họ rất lâu.
Con gái của giám đốc La là linh hồn bảo vệ của khu vui chơi nên cô không thể rời khỏi khu vui chơi, vì vậy những con búp bê của Trần Ca chỉ có tác dụng trong ngôi nhà ma và khu vui chơi.
Vì lý do này nên trong ngôi nhà gỗ phía sau núi nhà trọ Bình An, khi Vương Kỳ muốn đánh lén Trần Ca, con búp bê sẽ không có bất cứ phản ứng nào và còn nhiều tình huống tương tự nữa.
Trần Ca đóng album ảnh lại và xoa nhẹ thái dương, anh mơ hồ cảm thấy nhiệm vụ này còn có chỗ kỳ lạ.
Anh dời mắt khỏi con búp bê và vòng tay, cầm con hạc giấy trong lòng bàn tay.
Chất liệu giấy bình thường, nhưng hình như trên đó có vết máu, nhìn cứ bẩn bẩn.
“Con hạc giấy này không giống như mới được nhét vào mà đã để trong đó một thời gian rất dài.”
Anh mở con hạc giấy ra, có chín chữ viết trên một mảnh giấy trắng dính máu - Căn phòng thứ ba của Khu Nội Trú Số Ba!
“Khu Nội Trú Số Ba?” Khoảnh khắc nhìn thấy mấy chữ này thì Trần Ca không thể giữ được bình tĩnh nữa. Sau khi hoàn thành ba nhiệm vụ hàng ngày mức khó ác mộng, anh đều nhận được nhiệm vụ tập luyện của một cảnh tượng kinh dị. Trước khi thực hiện nhiệm vụ, anh đã muốn chọn nhiệm vụ tương ứng với nhiệm vụ của Khu Nội Trú Số Ba. Dù sao cảnh tượng kinh dị này là cảnh tượng ba sao duy nhất trong điện thoại di động màu đen.
“Nhìn nét chữ rất giống với nét chữ của người nhà mình, tại sao họ lại để lại một địa chỉ không đầu không đuôi như vậy? Trong căn phòng thứ ba của Khu Nội Trú Số Ba nguy hiểm hay có bí mật về sự mất tích của họ?” Trần Ca cất tờ giấy, trong đầu suy nghĩ về một vấn đề khác.
“Điện thoại màu đen có nói rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ mức khó ác mộng thứ ba thì các nhiệm vụ mức khó ác mộng sau này sẽ được làm mới ngẫu nhiên, điều đó có nghĩa là mình đã hoàn thành ba nhiệm vụ mức khó ác mộng bắt buộc.”
“Nhiệm vụ đầu tiên đã mở ra cho mình cánh cửa của một thế giới khác; nhiệm vụ thứ hai nói cho mình biết rằng cha mẹ mình chỉ bị mất tích và vẫn còn sống; nhiệm vụ thứ ba này đã để lại cho mình một địa chỉ. Đầu tiên lấy được sự tin tưởng của mình, sau đó cho mình hy vọng và cuối cùng để lại cho mình phương hướng để tìm kiếm, ba nhiệm vụ mức khó ác mộng đều được xâu chuỗi với nhau, xem ra có rất nhiều ý nghĩa sâu xa phía sau đó.”