Chương 109: Du khách đặc biệt thứ hai (3)
Cả ba nhiệm vụ mức khó ác mộng trong điện thoại màu đen đều giống như là nhiệm vụ dành cho người mới trong trò chơi vậy, trong nhiệm vụ sẽ tồn tại vài nguy hiểm nhất định, nhưng chính nó lại giúp người chơi từ từ quen thuộc với trò chơi này hơn.
“Xem ra chỉ có hoàn thành ba nhiệm vụ này thì mới có thể thực sự trở thành người chơi.” Trần Ca cầm tờ giấy dính đầy máu, tâm trạng rất khó có thể bình tĩnh trở lại, anh tốn nhiều sức để hoàn thành biết bao nhiệm vụ như vậy mà đến tận bây giờ mới hoàn thành hết chỉ dẫn cho người mới, vậy thì độ khó của nhiệm vụ sau này sẽ lớn đến mức nào chứ?
Trần Ca gấp kỹ tờ giấy viết gợi ý vào, cũng dần cảm thấy thoải mái hơn, hai nhiệm vụ tập luyện có độ khó lớn nhất, thứ nguy hiểm nhất trong nhà trọ Bình An là người, còn Trường Trung Học Mộ Dương dù âm u đáng sợ nhưng mà hồn ma nơi đó cũng không có ý muốn hại người, nếu nói nghiêm túc thì hai nhiệm vụ này không tính là quá nguy hiểm.
“Xem ra bắt đầu từ nhiệm vụ tập luyện thứ ba sẽ hoàn toàn khác với lúc trước, có lẽ sẽ đụng phải mấy linh hồn ác độc.”
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, tờ giấy này rất có thể là do cha mẹ anh để lại, cho nên mặc kệ nó nói cái gì thì Trần Ca cũng phải đi đến nơi mà tờ giấy này nói đến để nhìn một chút.
Trần Ca ngồi bên cạnh bàn ngẩn người một hồi rồi lôi điện thoại di động màu đen ra, trong khoảnh khắc khi anh nhìn thấy gương mặt của cô gái đó thì nhiệm vụ mức khó ác mộng này cũng hoàn thành.
[Người May Mắn Được Lệ Quỷ Quan Tâm, chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày mức khó ác mộng, nhận được phần thường nhiệm vụ - Kỹ năng thiên phú Hoạt Ngẫu sơ cấp.]
[Sử dụng người thật để làm khuôn, điêu khắc, tháo dỡ, ghép lại với nhau, mài bóng xương cốt, bôi lớp sơn mới lên da thịt, khâu lại tất cả các vết thương, sau đó lại cho nó một lớp trang điểm tinh tế và hoàn hảo, đưa vào đó một linh hồn không nơi an nghỉ, như vậy là bạn có thể chế tạo ra một con rối sống rồi.]
[Liên tục hoàn thành ba nhiệm vụ hàng ngày mức khó ác mộng, ngẫu nhiên nhận được một nhiệm vụ tập luyện của một cảnh tượng kinh khủng, bây giờ có muốn bắt đầu hay không?]
[Chú ý: Hoàn thành nhiệm vụ mức khó ác mộng ba lần, nhiệm vụ mức khó ác mộng trong nhiệm vụ hàng ngày đã được thay đổi và làm mới ngẫu nhiên, vui lòng xử lý cẩn thận từng nhiệm vụ mức khó ác mộng tiếp theo!]
Cũng giống như lúc nhận được kỹ năng thiên phú Liệm Dung sơ cấp, Trần Ca chỉ cảm thấy có thêm một đoạn trí nhớ ở trong đầu, hai tay cũng càng linh hoạt hơn một chút, ngoài ra thì chẳng có gì thay đổi cả.
“Tạo con rối hình người và ma quỷ là một khâu vô cùng quan trọng trong việc kinh doanh nhà ma, kỹ năng thiên phú này giúp ích rất nhiều trong việc điều hành nhà ma của mình, đúng lúc trong cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương có hơn hai mươi mấy tàn niệm không nhà để về, có thể dùng để thử nghiệm cũng được.” Hiển nhiên Trần Ca không để ý đến đống tàn niệm đó sẽ có suy nghĩ gì: “Chỉ cần làm xong con rối sau đó nhét bọn họ vào là coi như đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn trong cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương.”
Số lượng con rối trong Đêm Cương Thi Sống Lại không nhiều lắm, mà việc chế tạo ra những con rối cỡ lớn không thể hoàn thành trong nhà ma của anh được, phải cần có phòng làm việc cũng như các đạo cụ thích hợp mới được.
“Sáng ngày mai mình phải đi đến xưởng chế tạo con rối dạo một vòng mới được, hi vọng giá cả không quá cao.” Trần Ca tiếp tục nhìn vào chiếc điện thoại màu đen, đắn đo không biết mình có nên chọn nút “không” trong cột nhiệm vụ tập luyện hay không, anh vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm nhiệm vụ tập luyện ba sao.
Xử lý xong những thứ này, Trần Ca lại cầm điện thoại di động của mình tới, tắt chế độ quay phim đi, bỏ dép ra rồi bước vào trong phòng đứng ở chỗ mép giường.
[Mỗi khi tôi chìm sâu vào giấc ngủ thì dép sẽ tự động đi đến bên giường.]
Trần Ca đặt đại một cái tên rồi đăng đoạn video chỉ dài có mười một giây này lên trên trang web video ngắn.
Mặc dù video rất ngắn nhưng hiệu quả lại tốt hơn nhiều so với video bồn tắm trước đó.
Chỉ trong vài phút đã có hàng trăm lượt xem cùng vài chục lượt chia sẻ, phần bình luận đã vắng vẻ từ lâu cũng náo nhiệt trở lại.
[Ngắn, nhỏ, bất lực! Video ngắn này của anh giống hệt với anh... Chờ một chút, ai có thể giải thích cho tôi vì sao cái dép lại có thể chuyển động được không?]
[Streamer, không phải anh tự Photoshop xóa mình đi đấy chứ?]
[Là tôi hoa mắt sao? Tại sao tôi lại có cảm giác phía dưới cái giường trong video ngắn kia đang có một người trốn nhỉ?]
[Tôi cũng nhìn thấy, nhưng mà hình như là hai người cơ! Thôi xong, hình như ông đây xem video kinh dị nhiều quá gặp ảo giác rồi!]
Mỗi một lần Trần Ca đăng một video ngắn nào lên là số người quan tâm cũng sẽ tăng thêm không ít, sau hai phút ngồi đọc bình luận của mọi người thì anh mới yên lặng đăng xuất tài khoản, ngã người ra ngủ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai Trần Ca đã rời giường, anh dọn dẹp hết đống gạo trắng vung vãi trên mặt đất, quét dọn vệ sinh từ trong ra ngoài nhà ma một lần, sau đó mới ngồi đợi để mở cửa.
“Vấn đề lớn nhất bây giờ là không đủ nhân lực, nếu như Bút Tiên có thể đứng ở bên ngoài bán vé thì tốt rồi.” Trần Ca thầm tính toán trong lòng, cảnh tượng Minh Hôn cho phép tối đa ba người tham quan một lần, nhiều hơn nữa thì sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm của du khách. Nhưng mà cảnh Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm và Trường Trung học Mộ Dương lại khác, Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm càng nhiều người thì lại càng thú vị, còn Trường Trung học Mộ Dương thì do nằm ở một nơi rộng lớn, cho dù có sáu bảy người cùng nhau tham quan thì chỉ cần nắm vững tiết tấu là đã có thể dọa bọn họ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người rồi.
“Chờ đến khi hoàn thành nhiệm vụ ẩn trong Trường Trung học Mộ Dương thì sẽ để Từ Uyển đến cảnh Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm đóng vai kẻ giết người, còn mình thì đi vào Trường Trung học Mộ Dương để giả quỷ, cả hai cảnh sẽ hoạt động đồng thời.”
Trần Ca đã nghĩ kỹ kế hoạch, anh lên mạng tìm kiếm những phân xưởng cùng phòng làm việc chế tạo những con rối cỡ lớn trong thành phố Cửu Giang, kết quả là tìm thấy được một nơi ở không xa khu vui chơi Thế Kỷ Mới, nơi đó đã từng là nơi chuyên cung cấp đồ cho khu vui chơi Thế Kỷ Mới, nhưng mà bởi vì khu vui chơi bị xuống dốc mà bọn họ cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều, giờ đang chuẩn bị chuyển nhượng.
Đúng 9 giờ khu vui chơi sẽ mở cửa, mùa vắng khách còn chưa trôi qua, tổng số lượng du khách càng ngày càng ít, nhưng hàng người xếp hàng trước cửa nhà ma lại càng ngày càng dài.
Trước đây Trần Ca phải cầm tờ rơi phát khắp nơi, sau đó đứng một mình ở cửa nhìn người khác đầy hâm mộ, ngay cả số người chơi trò vòng quay ngựa gỗ còn nhiều hơn chỗ anh gấp mấy lần, nhưng bây giờ thì tình huống đã hoàn toàn bị đảo ngược rồi.
“Mọi người cứ xếp hàng vào, từ từ rồi sẽ đến mình thôi. Giá vé vào cửa của tất cả các cảnh tượng đều là hai mươi tệ, sau khi trải nghiệm xong một cảnh, nếu muốn trải nghiệm tiếp các cảnh khác thì xin vui lòng tiếp tục xếp hàng.”
Trần Ca để cho Từ Uyển vào trong nhà ma chuẩn bị trước, còn mình thì đứng ở bên ngoài duy trì trật tự, khi anh vừa đi đến giữa đám người thì điện thoại di động màu đen đột nhiên rung một cái.
“Còn chưa bắt đầu kinh doanh mà, sao tự dưng lại có tin tức gì thế này?” Trần Ca đứng tại chỗ, cầm điện thoại di động ra nhìn thoáng qua.
“Kích hoạt hiệu ứng đặc biệt của Quầy Bán Vé Nửa Đêm! Du khách đặc biệt thứ hai đã xuất hiện! Xin hãy bắt lấy cơ hội này, các lựa chọn khác nhau sẽ mang đến kết quả hoàn toàn khác nhau!”
“Lại kích hoạt nữa?” Trần Ca nhìn vào điện thoại di động, sửng sốt một chút, sau đó đảo mắt qua các du khách đang xếp thành hàng dài: “Vị khách đặc biệt đó là ai nhỉ?”
Khi nhìn đến phía cuối cùng của đoàn người thì Trần Ca trợn to mắt, rõ ràng là đối phương cũng nhìn thấy anh, ông vẫy vẫy tay với anh.
“Bác sĩ Cao?”
Trần Ca sắp xếp cho hai vị khách tiến vào tham quan cảnh tượng Minh Hôn trước, sau đó mới tự mình đi đến trước mặt bác sĩ Cao, lần đầu tiên cẩn thận đánh giá đối phương: “Sao tự dưng chú lại chạy đến nơi này thế?”
“Đương nhiên là tới tìm cậu rồi.” Bác sĩ Cao mặc tây trang, nhìn qua chẳng giống người đến khu vui chơi chút nào: “Lúc trước nói chuyện với cậu thì có cảm giác cậu không giống như là sinh viên, không ngờ rằng cậu còn có cả một nhà ma của riêng mình nữa.”
“Đây cũng chỉ là sản nghiệp của gia đình thôi.” Trần Ca cất điện thoại di động màu đen vào, vẻ mặt lại khôi phục như bình thường: “Vậy chú đến tìm cháu có việc gì không?”
“Là như thế này, tôi có gặp một bệnh nhân rất đặc biệt, về cơ bản thì bệnh nhân đó có tình trạng giống hệt cậu bé mà cậu đã đề cập với tôi, cho nên tôi muốn đến đây hỏi cậu vài điều.”