Hệ thống nhà ma

Chương 110: Tôi vẫn mơ cùng một giấc mơ

Chương 110: Tôi vẫn mơ cùng một giấc mơ

“Có triệu chứng bệnh giống hệt cậu bé đó sao? Người ấy cũng đến đây tham quan ư?” Bác sĩ Cao đã thành công khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của Trần Ca.
“Tinh thần uể oải không phấn chấn kéo dài, thỉnh thoảng tính tình sẽ rất cáu kỉnh, thích một mình đứng ở trong bóng tối, chỉ có như vậy mới có thể sinh ra cảm giác an toàn, còn về chuyện cậu ta có thích đến nhà ma tham quan hay không thì tôi cũng không rõ.” Bác sĩ Cao bước sang bên cạnh một bước, để lộ ra một người trẻ tuổi đang đứng sau ông: “Môn Nam, bị bệnh từ ba tuần trước, là sinh viên của tôi.”
Người đứng phía sau bác sĩ Cao khoảng chừng hai mươi tuổi, hình thể hơi gầy, gương mặt căng thẳng, xương gò má nhô cao lên, hốc mắt lõm sâu, bởi vì đứng ở dưới ánh mặt trời mà một tầng mồ hôi mịn chảy ra từ cái trán.
Hình như cậu ta luôn bị vây hãm trong một loại cảm giác rất khẩn trương, khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người khác.
“Còn có họ Môn sao?” Trần Ca thử lên tiếng chào hỏi cậu ta: “Chào cậu.”
Biểu hiện của người trẻ tuổi này vô cùng kỳ quái, cậu ta vẫn cúi đầu như cũ, con ngươi chuyển động hướng về phía trước, nhanh chóng liếc nhìn Trần Ca, nhỏ giọng trả lời một câu: “Chào anh.”
Trần Ca đánh giá người trẻ tuổi này đến nửa ngày mới kéo bác sĩ Cao sang một bên: “Không đúng, chú dẫn người này đến nhà ma của cháu để làm gì? Chú định để cho cậu ta đi vào trong tham quan sao, lỡ mà xảy ra chuyện gì cháu không chịu trách nhiệm nổi đâu.”
“Môn Nam là một đứa trẻ rất tự tin cởi mở, cũng là một trong những sinh viên mà tôi yêu quý nhất, ở phương diện tâm lý học nhân cách thì cậu ta là một sinh viên có một loại khả năng thiên phú khiến cho tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.”
“Tâm lý học nhân cách?”
“Là một nhánh nhỏ trong tâm lý học, có thể tóm tắt đơn giản là một nhánh tâm lý học nghiên cứu các mô thức hành vi đặc trưng của một người.”
“À.” Trần Ca khẽ gật đầu, trên thực tế thì anh nghe cũng không hiểu.
“Ba tuần trước cậu ta đột nhiên phát bệnh, không có bất kỳ dấu hiệu nào. Thông thường thì bệnh tâm lý phát tác là do một nguyên nhân đặc biệt nào đó, phần lớn là có liên quan đến gia đình, hoàn cảnh sinh hoạt, nhưng Môn Nam vẫn luôn sống một mình, hoàn cảnh sinh hoạt cùng những người, những sự vật mà cậu ta tiếp xúc cũng chẳng xảy ra bất kỳ biến hóa nào, điều này khiến tôi cảm thấy rất nghi ngờ.”
“Sau khi tiến hành trị liệu khai thông chướng ngại tâm lý rất nhiều lần thì tình huống của cậu ta không những không chuyển biến tốt đẹp mà ngược lại còn đang càng ngày càng xấu đi.” Giọng nói của bác sĩ Cao không lớn, rõ ràng là không muốn cho Môn Nam nghe thấy: “Trước đây đứa bé này rất ít khi nổi giận, nhưng mà khoảng thời gian gần đây nhất thì tâm trạng của cậu ta vô cùng bất ổn, thậm chí còn ra tay đánh bạn cùng phòng chỉ vì chuyện hoa văn động vật trên rèm cửa sổ không đối xứng, ném cả bàn ăn trong phòng đi vì không thể đếm hết được hạt mè bên trên bánh, đổ cơm vào người qua đường mà nó không hề quen biết.”
“Lý do tức giận này cũng ảo diệu thật.”
“Khi một người phải chịu đủ sự hành hạ trong một thời gian dài thì chỉ cần một chút xíu kích thích cũng sẽ kích nổ toàn bộ cảm xúc, những hành động này của Môn Nam khiến cho tôi nhận ra hiện tại cậu ta đang thực sự rất đau khổ.”
“Nhưng mà chú tìm cháu để làm gì?” Trần Ca nhìn bác sĩ Cao và Môn Nam, vị khách đặc biệt mà điện thoại di động màu đen nhắc tới có lẽ là một trong hai người này.
“Bệnh của Vương Hân đã khá hơn nhiều, tình trạng bệnh vốn không thể khống chế được, nhưng cuối cùng lại chuyển biến tốt đẹp kể từ ngày gặp được cậu.” Bác sĩ Cao mỉm cười: “Tôi không phải là loại người cổ hủ, cho dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ cần có thể cứu chữa cho bệnh nhân, cứu vớt được sinh mệnh của họ thì đó chắc chắn sẽ là cách tốt. Tôi biết rất rõ bây giờ bọn họ đang phải chịu rất nhiều đau khổ, cho nên muốn cầu xin cậu có thể giúp tôi một việc.”
“Chú cứ nói đi.” Trần Ca cũng không từ chối bác sĩ Cao.
“Có thể thử sử dụng phương pháp mà cậu dùng chữa trị cho Vương Hân để chữa cho Môn Nam một lần được không? Dù sao nếu dựa theo tình huống hiện tại thì triệu chứng bệnh của Môn Nam, Vương Hân cùng đứa bé mà chúng ta đã từng thảo luận trước đây đều rất giống nhau.”
Nghe bác sĩ Cao nói xong, Trần Ca hơi do dự một chút, anh cũng không ngờ đây chính là lý do mà bác sĩ Cao tìm đến đây. Có lẽ là việc điều trị khỏi cho Vương Hân ngày hôm qua đã gây ra một cú sốc khá lớn cho vị bác sĩ tâm lý có thâm niên này, cho nên ông mới có thể đưa ra một yêu cầu như vậy.
Nhưng mà chân tướng sự việc chỉ có một mình Trần Ca biết, anh có thể tháo gỡ được khúc mắc trong lòng Vương Hân là vì có thể hiểu rõ quá khứ của Vương Hân thông qua Bút Tiên, hơn nữa cũng là do Bút Tiên chủ động ra mặt cho nên mới có hiệu quả như vậy. Phương thức trị liệu như vậy không thể bắt chước được, là độc nhất vô nhị.
“Có chút khó khăn phải không?” Bác sĩ Cao nhìn ra Trần Ca đang chần chờ: “Là tôi đã làm phiền cậu rồi, tôi cũng chỉ ôm hy vọng qua đây thử một lần mà thôi, chẳng qua là do thằng bé này có thiên phú vô cùng tốt mà thuốc tây dùng để điều trị lại để lại tác dụng phụ vô cùng lớn đối với tư duy cùng thân thể, tôi lo lắng chuyện đó sẽ làm hủy hoại tương lai của cậu ta.”
“Đúng là hơi khó khăn, nhưng không phải là hoàn toàn không làm được, nếu chú muốn cháu hỗ trợ thì ít nhất cũng phải để cho cháu biết tình huống cơ bản của cậu ấy đã chứ.” Trần Ca không từ chối thẳng, trong bác sĩ Cao và Môn Nam có một người là vị khách đặc biệt, mà mỗi một vị khách đặc biệt đều có một số “tiền của” ẩn nhất định, chắc chắn là phải nắm bắt rồi.
“Tôi thay mặt cậu ta cảm ơn cậu trước.” Trên mặt bác sĩ Cao hiện lên một nụ cười, gọi Môn Nam qua đây: “Môn Nam, nói hết mọi chuyện đau khổ của em ra đi.”
Người trẻ tuổi cúi đầu, cho dù nói chuyện với ai thì cậu ta cũng đều cúi đầu, giống như trên đỉnh đầu đang có vật nặng gì đó đè xuống vậy.
Thấy người trẻ tuổi giữ im lặng, bác sĩ Cao than nhẹ một tiếng, nói thay cho Môn Nam: “Ba tuần trước, thằng bé này đột nhiên chạy đến tìm tôi, nói là cậu ta nghi ngờ bản thân đang bị trầm cảm. Chúng tôi đều là những người có chuyên môn, sau khi trải qua một buổi chiều chẩn đoán bệnh thì chúng tôi thấy rằng các triệu chứng của cậu ta không giống như bệnh trầm cảm thông thường cho lắm, chỉ là mệt mỏi và lo lắng quá độ mà thôi. Lúc đó tôi cũng không quá để ý đến chuyện đó, nhưng mà sau này tình trạng của Môn Nam càng ngày càng nghiêm trọng, cậu ta thường không nói một câu nào suốt cả ngày, nhưng nếu xảy ra chút chuyện nhỏ gì thì sẽ cãi vã, đánh nhau như người mắc chứng Hysteria, cũng giống như là đang trút giận chuyện gì vậy. Tôi đã phân tích rất lâu mới đưa ra được một kết luận mà cậu ta lại không chịu thừa nhận - nội tâm của cậu ta đang sợ, vô cùng sợ!”
“Tôi nghi ngờ rằng cậu ta mắc chứng ám ảnh sợ hãi, nhưng tôi cũng đã kiểm tra tất cả môi trường sống xung quanh của cậu ta và không tìm thấy bất kỳ nguyên nhân nào có thể gây ra chứng ám ảnh sợ hãi cả. Cuối cùng sau các câu hỏi lặp đi lặp lại của tôi thì cậu ta cũng nói ra sự thật.” Bác sĩ Cao đau lòng nhìn thoáng qua Môn Nam: “Bắt đầu từ ba tuần trước, mỗi khi trời tối, cậu ta đều nằm mơ thấy cùng một giấc mơ.”
Nhắc đến giấc mơ, Môn Nam rùng mình một cái, đây cũng là chuyện mà cậu ta không muốn nhớ lại nhất.
“Nằm mơ thấy cái gì?” Trần Ca đã tưởng tượng ra khá nhiều cảnh tượng kinh khủng khác nhau, nhưng mà đáp án bác sĩ Cao nói ra lại nằm ngoài dự đoán của anh.
“Cậu ta mơ thấy mình đang gội đầu.”
“Gội đầu?” Trần Ca yên lặng, không biết nên nói cái gì.
“Chuyện còn lại cứ để cậu ta tự mình nói cho cậu nghe đi.” Bác sĩ Cao khoác tay lên trên vai Môn Nam, nhẹ nhàng nắm nắm, ý bảo cậu ta thả lỏng.
Đợi hơn nửa ngày, Môn Nam mới mở miệng: “Mỗi lần đều nằm mơ thấy cùng một giấc mơ, càng ngày càng rõ, rất nhanh là tôi đã có thể nhìn thấy rõ người kia là ai rồi.”
Giọng nói của cậu ta khản đặc, cổ họng giống như là đã từng bị bỏng.
“Nhìn thấy rõ ai? Trong giấc mơ của cậu còn có một người khác nữa sao?”
“Đúng vậy, hắn luôn đứng bên cạnh tôi, nhìn tôi gội đầu, dáng vẻ đó rất đáng sợ, giống như chỉ cần tôi vừa nhắm mắt lại là hắn sẽ nhào tới bóp chết tôi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất