Chương 112: Tôi đã từng nghe họ nói qua
Dường như bác sĩ Cao có điều lo ngại của riêng mình: “Kéo dài đến buổi tối, tôi sợ Môn Nam sẽ không chịu đựng nổi, hiện tại bệnh tình của cậu ta càng ngày càng nghiêm trọng.”
Môn Nam cúi thấp đầu, duy trì tư thế kỳ lạ kia của mình. Tròng mắt cậu ta chuyển động, không nói một lời nào.
“Nhưng bây giờ cũng không còn biện pháp nào tốt hơn nữa.” Trần Ca biết bác sĩ Cao muốn nói cái gì: “Tình trạng hiện tại của cậu ta khác với tình trạng lúc trước của Vương Hân. Bởi vậy cháu cũng đành bó tay. Nếu như chú tin tưởng cháu thì buổi tối hôm nay cháu sẽ đi đến nhà trọ nơi cậu ta sống để tìm hiểu. Nói không chừng cháu có thể thể phát hiện ra điều gì đó. Ngoài ra, cháu muốn hỏi chú một vấn đề.”
Trần Ca đi đến chỗ của Môn Nam, từ từ đưa tay chạm đến phần đầu và sống lưng của cậu ta.
“Cậu đang làm gì vậy?” Bác sĩ Cao không hiểu lắm.
“Chú có phát hiện ra không, cho dù cậu ta nói chuyện hay là đi bộ thì vẫn luôn cúi đầu xuống. Cậu ta khiến cho người ta cảm giác giống như trên đầu cậu ta bị đè nặng bởi thứ gì đó.” Trần Ca đã nhận ra điều này từ lâu, chỉ là anh vẫn chưa có cơ hội để hỏi: “Môn Nam, cậu không cảm thấy khó chịu khi duy trì tư thế đó sao?”
Được Trần Ca nhắc nhở, bác sĩ Cao cũng chú ý hơn. Ông vỗ nhẹ vào phía sau lưng của Môn Nam: “Em vẫn không thoải mái sao?”
Môn Nam đưa tay ra, từ đầu đến cuối cậu ta chưa bao giờ ngẩng đầu lên. Cậu ta đứng yên lặng thật lâu trong đám người, cảm xúc của cậu ta lại không ổn định, dường như bất cứ khi nào cậu ta đều có thể mất khống chế.
Thấy cảnh này, bác sĩ Cao đành phải đưa Môn Nam đến chỗ râm mát để nghỉ ngơi trước.
“Tần suất chuyển động tròng mắt của Môn Nam nhanh hơn bình thường. Cậu ta giống như luôn xem xét xung quanh. Cậu ta còn có một thói quen là liếc mắt lên trên, giống như là đang muốn nhìn thấy đỉnh đầu của mình.” Trần Ca nhìn về phía bóng dáng của Môn Nam từ rất xa. Càng nhìn anh càng cảm thấy kỳ lạ.
Bình thường nếu lưng bị cong thì sống lưng sẽ bị cong. Nhưng phía sau lưng của Môn Nam thẳng tắp, đầu cậu ta lại nghiêng xuống phía dưới, khiến cho người ta có cảm giác giống như là trên đầu cậu ta bị đè nặng bởi vật gì đó, bị đè đến nỗi không thể ngẩng lên được.
“Gội đầu? Tại sao cậu ta lại có một giấc mơ như vậy?”
Chiếc điện thoại màu đen vẫn không có phản ứng gì, Trần Ca cũng không để ý tới nó nữa. Vị khách đặc biệt là một thu hoạch ngoài ý muốn của anh. Nếu có thể có được lợi ích tốt tất nhiên anh sẽ vui vẻ, không có được thì anh cũng không buồn bực.
Sau khi đưa thêm hai nhóm khách tham quan vào, tình huống của Môn Nam rốt cuộc cũng chuyển biến tốt đẹp. Kỹ năng tư vấn tâm lý của bác sĩ Cao đúng là rất giỏi. Môn Nam ở trước mặt người ngoài có thể phát điên bất cứ lúc nào, nhưng ở bên cạnh bác sĩ Cao thì lại vô cùng bình tĩnh.
Ông dẫn Môn Nam đi tìm Trần Ca một lần nữa. Dường như hai người đã bàn bạc xong: “8 giờ đêm nay, chúng ta gặp ở cửa nhà trọ Hải Minh.”
“Được rồi.” Trần Ca đồng ý ngay. Chiếc điện thoại màu đen trong túi anh khẽ rung lên: “Tối nay để cậu ta đi ngủ bình thường, cháu sẽ gác đêm.”
“Để tôi gác cùng cậu.” Bác sĩ Cao nói lời cảm ơn với Trần Ca. Sau đó ông dẫn Môn Nam rời đi.
“Lại là một kẻ lập dị khác.” Trần Ca đại khái hiểu được định nghĩa của vị khách đặc biệt trong chiếc điện thoại màu đen. Bọn họ không nhất thiết phải là quỷ, phần lớn là người đứng ở ranh giới giữa hai thế giới.
Anh lấy điện thoại màu đen ra, ấn mở tin nhắn nhắc nhở.
[Vị khách đặc biệt thứ hai đã rời đi. Sau nỗ lực của bạn, bạn thành công nhận được tin tức nhiệm vụ. Mở khóa nhiệm vụ tập luyện ẩn – Căn Phòng Ba Người.]
[Căn Phòng Ba Người (chỉ số hù dọa: 1 sao): Đến nhà trọ Hải Minh trước nửa đêm, tìm hiểu nguyên nhân bị bệnh của vị khách đặc biệt.]
[Địa điểm nhiệm vụ: Lầu ba, phòng 303, nhà trọ Hải Minh.]
[Nhắc nhở nhiệm vụ: Hắn đến từ Khu Nội Trú Số Ba.]
[Bạn có muốn nhận nhiệm vụ hay không? Chú ý: Nhiệm vụ tập luyện chỉ tồn tại trong 24 tiếng. Nếu trong vòng 24 tiếng không chấp nhận thì xem như là từ bỏ nhiệm vụ. Cảnh tượng này sẽ không bao giờ được mở khóa.]
Ban đầu Trần Ca không quan tâm đến nhiệm vụ ẩn này cho lắm, nhưng từ khi nhìn thấy dòng chữ cuối cùng, biểu cảm của anh trở nên nghiêm túc hơn.
“Vì sao nhắc nhở nhiệm vụ lại viết là Khu Nội Trú Số Ba? Hắn đến từ Khu Nội Trú Số Ba? Môn Nam từng bị nhốt vào Khu Nội Trú Số Ba ư?” Sau khi đọc lại tin tức từ đầu, Trần Ca phát hiện một chỗ càng kỳ lạ hơn. Con số xuất hiện nhiều nhất ở phần giới thiệu nhiệm vụ là con số ba: “Đây không phải là trùng hợp chứ? Nhưng mà căn phòng ba người rốt cuộc có ý nghĩa gì nhỉ?”
Nếu như trên người Môn Nam có hai con quỷ, vậy có thể nói là căn phòng ba “người”. Trần Ca, bác sĩ Cao và Môn Nam ở trong phòng cùng nhau cũng có thể gọi là căn phòng ba người. Bây giờ Trần Ca không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong nhiệm vụ này: “Căn phòng ba người, điểm mấu chốt chắc hẳn chính là con người.”
Nó chắc hẳn có liên quan đến cảnh tượng kinh dị có chỉ số hù dọa ba sao. Trần Ca không thể chủ quan, anh ghi nhớ tin tức nhiệm vụ để đảm bảo rằng không bỏ sót thứ gì. Sau đó, anh mới cất chiếc điện thoại màu đen đi.
Anh liên hệ với Từ Uyển, bảo cô ra ngoài bán vé. Trần Ca mở cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm ra rồi tự mình tiến vào trong đó để giả quỷ.
Trong lúc này không có chuyện gì phát sinh. Đến giờ nghỉ trưa, Trần Ca không đi đến nhà ăn cùng Từ Uyển mà anh một mình đi đến trước tòa nhà văn phòng.
Tối hôm qua sau khi biết được sự tồn tại của con gái giám đốc La, trong lòng Trần Ca liền có mấy vấn đề muốn hỏi trực tiếp giám đốc La.
Anh đi thang máy đến tầng cao nhất, cửa văn phòng của giám đốc La được mở ra. Hình như ông không thích nhốt mình trong căn phòng kín.
Trần Ca gõ nhẹ vào cửa phòng, chẳng mất bao lâu thì giám đốc La từ trong phòng bước ra, trong tay ông còn cầm mấy bảng báo cáo.
“Giám đốc La, có vài việc tôi không thể nào hiểu được. Không biết ngài có thể giải đáp giúp tôi được không?”
“Việc cải tạo bãi đỗ xe ngầm xuất hiện vấn đề hay sao?” Giám đốc La buông tài liệu trong tay xuống.
“Thật ra không phải cái đó, mà là việc khác.” Trần Ca lấy vòng tay của La Nhược Vũ cùng với tờ giấy mà cha mẹ anh để lại ra, để trên bàn của giám đốc La: “Đây là thứ tôi nhặt được ở dưới bãi đỗ xe ngầm. Tôi tìm thấy nó bên cạnh cây cột chịu lực.”
“Cậu muốn hỏi cái gì?” Tất nhiên giám đốc La biết sự tồn tại của chiếc vòng tay: “Có rất nhiều món đồ chơi rải rác khắp các ngóc ngách của khu vui chơi. Mỗi một cái đều do tôi tự mình chọn vị trí để giấu đi.”
“Tại sao ngài lại làm như vậy?”
“Tất cả những món đồ chơi này đều là thứ con gái tôi thích chơi nhất. Tôi đặt chúng ở mỗi góc của khu vui chơi, nếu như con bé trở lại, nó sẽ không cảm thấy cô đơn.”
“Vậy những nơi mà ngài đã đặt những món đồ có để những món đồ khác hay không? Ví dụ như cái này.” Trần Ca lấy tờ giấy dính vết máu kia đưa cho giám đốc La.
Giám đốc La cầm tờ giấy nhìn một chút rồi lắc đầu: “Tôi không có ấn tượng chút nào. Chắc chắn đây không phải là thứ tôi đặt.”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ giám đốc La, Trần Ca hơi thất vọng. Anh vốn nghĩ rằng giám đốc La là lãnh đạo của khu vui chơi Thế Kỷ Mới, ít nhiều gì ông cũng sẽ biết một ít việc về cha mẹ của anh. Nhưng sự thật thì không phải như vậy. Thậm chí giám đốc La còn không biết “con gái” ông đang ở khu vui chơi, cha mẹ của anh đã che giấu tất cả bí mật.
“Tôi đã quấy rầy ngài rồi.” Trần Ca cầm lấy tờ giấy trên mặt bàn, chuẩn bị rời đi.
“Cậu đợi một chút.” Giám đốc La từ tốn đứng dậy, ý bảo Trần Ca mở tờ giấy ra: “Đây là nét chữ của cha cậu phải không?”
“Đúng vậy, ngài nhận ra sao?” Trần Ca hơi kinh ngạc, người không thân quen thì sẽ rất khó nhận ra nét chữ của người khác.
“Khu Nội Trú Số Ba.” Sau khi ông xem xong tờ giấy này thì khẳng định vô cùng chắc chắn: “Một thời gian trước khi cha mẹ cậu mất tích, tôi từng nghe bọn họ nhắc về nơi này.”