Chương 113: Tôi có một ý tưởng táo bạo
“Ngài từng nghe bọn họ nói như vậy sao?” Trần Ca trở nên kích động.
“Đúng như vậy, một ngày trước khi cha mẹ cậu mất tích đã đến gặp tôi. Bọn họ nói là có người muốn đưa cho tôi một phần quà, nhưng người đó có nhiều lý do không thể trực tiếp gặp mặt tôi được. Bởi vậy bọn họ thay người đó chuyển cho tôi.” Giám đốc La lấy một cái hộp gỗ tinh xảo từ cái giá sách bên cạnh và mở nó ra. Bên trong là một con lật đật được làm vô cùng thô ráp.
Ông để con lật đật trong lòng bàn tay: “Tuy rằng nó được làm vô cùng thô ráp nhưng tôi lại cảm thấy ẩn ý của nó thật hay. Mặc kệ cho có gặp bất luận khó khăn gì đều không thể đánh ngã được nó.”
Trần Ca gấp gáp không chờ nổi, thúc giục hỏi: “Sau đó cha mẹ tôi đã nói gì? Ngài nghe được những lời này ở đâu?”
“Cha mẹ cậu đưa đồ cho tôi rồi đi ngay. Chỉ vì tôi không có thói quen đóng cửa văn phòng nên tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ ở trên hành lang.” Giám đốc La suy nghĩ một lúc: “Lúc ấy bọn họ chưa có đi xa, cha cậu có nói một câu… Cửa Khu Nội Trú Số Ba lại bị mở ra. Mẹ cậu mới trả lời rằng cửa Khu Nội Trú Số Ba chưa bao giờ bị đóng lại cả.”
“Không còn gì nữa sao? Chỉ có mỗi hai câu đó thôi sao?”
“Tôi chỉ nghe được hai câu này. Những câu còn lại bọn họ nói không liền mạch, tôi không thể nhớ rõ được.”
Hai người trò chuyện thêm vài câu nữa nhưng lại chẳng thu hoạch được gì, Trần Ca liền rời khỏi văn phòng của giám đốc La.
“Cánh cửa Khu Nội Trú Số Ba chắc chắn không phải là cánh cửa có ý nghĩa bình thường. Có khi nào nó giống với cánh cửa trong gương của ngôi nhà ma hay không? Phía sau cánh cửa sẽ là một thế giới khác?”
Anh nghĩ mãi mà không thể hiểu được tại sao cha mẹ anh lại nói như vậy. Anh lấy chiếc điện thoại màu đen ra, kết hợp với gợi ý của nhiệm vụ tập luyện ban nãy.
“Nhiệm vụ có gợi ý là “hắn” đến từ Khu Nội Trú Số Ba. Có thể hiểu rằng hắn đến từ thế giới đỏ như máu đó hay không? Có giống với quái vật trong gương không?”
Trước ngày cha mẹ Trần Ca mất tích, cuộc nói chuyện của bọn họ còn nhắc đến Khu Nội Trú Số Ba. Như vậy thì nguyên nhân bọn họ mất tích có khả năng liên quan đến Khu Nội Trú Số Ba hay không?
Anh biết rằng cha mẹ mình đã biến mất trong một bệnh viện bỏ hoang ở vùng ngoại ô. Cảnh sát đã điều tra tất cả các tòa nhà xung quanh nhưng vẫn không tìm được dấu vết nào của hai người. Bây giờ anh vô cùng nghi ngờ về việc cha mẹ mình có thể bước vào phía sau cánh cửa nọ, đi vào trong thế giới đỏ như máu kia.
“Bây giờ vẫn chưa thể xác định được địa điểm của Khu Nội Trú Số Ba của nhiệm vụ tập luyện, chính là bệnh viện nơi cha mẹ mình mất tích.” Trần Ca vỗ nhẹ vào má, buộc chính mình phải bình tĩnh lại. Khi nói về việc mất tích của cha mẹ mình, trong lòng anh luôn rối loạn: “Nhiệm vụ có chỉ số hù dọa ba sao chắc chắn vô cùng nguy hiểm. Bây giờ dù nhận nhiệm vụ này mình cũng chưa chắc có thể hoàn thành được. Vì vậy nên làm theo từng bước, trước mắt cứ hoàn thành nhiệm vụ này rồi lại tính tiếp.”
Nhà trọ Hải Minh của nhiệm vụ tập luyện cùng với Khu Nội Trú Số Ba nhất định là có liên quan đến nhau. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tập luyện này, anh cũng có thể hiểu được sơ bộ đối với nhiệm vụ về Khu Nội Trú Số Ba, sẽ không đến mức chân tay luống cuống.
Hơn 4 giờ chiều, số lượng khách tham quan giảm xuống. Trần Ca giao chìa khóa nhà ma cho Từ Uyển, còn anh thì đi vào phòng công cụ để chuẩn bị cho nhiệm vụ tập luyện đêm nay.
Búp bê vải mà cha mẹ anh để lại là linh vật bảo hộ khu vui chơi nên chỉ có tác dụng ở khu vui chơi. Cho nên lần này Trần Ca không mang theo búp bê vải giống như lần trước nữa.
Anh lựa chọn rất kỹ, cuối cùng chỉ mang theo sạc dự phòng, bật lửa, dây thừng an toàn, cùng với chiếc búa đa năng dùng cực kỳ tiện dụng.
“Như vậy chắc hẳn là gần đủ rồi.” Anh suy nghĩ một lúc rồi nhét tiền thưởng còn thừa khi phá được vụ án thảm sát vào túi trong của ba lô: “Thời gian mà mình hẹn với bác sĩ Cao còn sớm. Đợi lát nữa mình sẽ đi đến nơi đặt làm con rối riêng nhìn thử xem sao. Nếu giá cả hợp lý thì mình sẽ mua một ít.”
Nhiệm vụ ẩn về Trường Trung học Mộ Dương sẽ được hoàn thành sớm, cảnh tượng này sẽ mang đến lợi nhuận cho anh vào một ngày không xa.
Sau khi sửa sang lại xong, Trần Ca đi ngang qua phòng hóa trang. Lúc đó, anh vô tình thấy được Tiểu Tiểu đang tránh ở mặt sau của cánh cửa. Máu nhân tạo trong phòng đổ tung tóe đầy đất, trên người cô cũng dính đầy máu.
“Mày đang muốn nghịch thiên hay sao?”
Trần Ca lôi Tiểu Tiểu ra khỏi phòng hóa trang và nhờ Từ Uyển lại đây dọn dẹp. Còn anh thì vào phòng nghỉ ngơi của nhân viên.
“Một phòng đầy máu như vậy, chắc chắn Từ Uyển sẽ nghĩ là mình làm. Cô ấy có thể cảm thấy ông chủ như mình có vấn đề hay không?”
Anh đi tìm khăn bông rồi lau khô hết các vết máu trên người Tiểu Tiểu. Sau đó anh lại nhéo nhéo mặt của cô: “Nếu như lại chạy lung tung lần nữa, tao sẽ…”
Anh suy nghĩ cả nửa ngày cũng không biết Tiểu Tiểu sợ hãi cái gì. Cuối cùng anh khịt mũi một cái, rồi tiện tay nhét Tiểu Tiểu vào ba lô.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, anh bước ra khỏi nhà ma, đi đến cổng lớn của khu vui chơi.
Mùa vắng khách còn chưa trôi qua, khách tham quan tới khu vui chơi càng ngày càng ít. Bãi đỗ xe bên ngoài trống không thì không nói, đến cả xe buýt cũng chả có bao nhiêu người.
“Để duy trì hoạt động bình thường của khu vui chơi yêu cầu một số tiền rất lớn. Số lượng khách tham quan thấp như vậy, giám đốc La cũng không dễ dàng gì.” Trần Ca băng qua đường, tìm thấy xưởng sản xuất những con rối lớn dựa vào thông tin mà anh tìm kiếm được trên mạng.
Anh nhìn thấy tấm biển ở lối vào tầng hầm. Sau khi hỏi thử một anh chàng đang bán sữa chua chiên bên cạnh, anh mới biết được là cái xưởng kia được mở ở dưới lòng đất.
Anh đi xuống dưới đất, trên vách tường ở hai bên có các hình vẽ nguệch ngoạc mà anh không thưởng thức nổi. Ở cuối cầu thang là một cái cửa kính treo bảng chuyển nhượng.
“Có người ở đây không?” Anh nhìn vào bên trong từ cửa kính căn phòng. Trong phòng giống như một cái kho dưới lòng đất, nó chiếm một diện tích không nhỏ, chỉ là trông vô cùng vắng vẻ.
Đợi cả nửa ngày, anh mới thấy có một người đàn ông thân hình hơi béo đi dép lê bước ra khỏi cửa.
Anh ta trông giống người có độ tuổi cùng với Trần Ca, trên người mặc một bộ đồ giản dị, gương mặt hơi phúng phính giống trẻ con.
Cánh cửa kính vừa được mở ra, khí lạnh liền đập vào mặt của anh.
“Anh là ông chủ của nơi này sao? Tôi muốn đặt anh chế tạo cho một số con rối.” Trần Ca nói thẳng lý do anh lại đến đây.
“Được rồi, anh vào đây đi.” Người đàn ông này mời Trần Ca vào trong phòng: “Anh muốn con rối lớn như thế nào? Nếu dưới 30 centimet thì trong vòng ba ngày là tôi có thể giao cho anh.”
“Nhỏ quá. Tôi muốn con rối được chế tạo giống với kích thước người thật, các khớp nối của thân thể con rối có thể di chuyển tự do được. Bên xưởng của anh có thể làm được hay không?” Trần Ca nhìn các đạo cụ cùng thiết bị trong xưởng. Nơi này còn chuyên nghiệp hơn so với tưởng tượng của anh.
“Kích thước giống với người thật sao? Thân thể còn có thể di chuyển tự do?” Người đàn ông hơi béo lộ ra biểu cảm giật mình hiểu rõ, anh ta lộ ra ánh mắt hiểu được nhưng không nói toạc ra: “Vậy không biết anh dự tính làm bao nhiêu cái?”
“Tôi muốn làm hai mươi bốn cái, không biết khi nào các anh có thể làm xong?” Trần Ca thuận miệng trả lời.
“Hai mươi bốn cái sao?”
Giọng điệu của người đàn ông hơi béo đột nhiên nâng cao lên, làm Trần Ca giật nảy cả mình: “Anh hét lên làm cái gì? Hai mươi bốn cái thì rất nhiều hay sao?”
“Một mình anh sử dụng chúng?”
“Tôi sử dụng con rối hình người để làm cái gì?” Trần Ca cảm thấy hình như đối phương hiểu lầm mình, bèn giải thích một câu: “Tôi mở một ngôi nhà ma, hai mươi bốn con rối này dùng để làm bối cảnh nhà ma.”
“Hóa ra là như vậy.” Bản thân chủ xưởng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nếu là con rối dùng cho nhà ma, tôi khuyên anh không nên sử dụng vật liệu trám quá đắt, dù sao thì tần suất thay thế tương đối nhanh. Chỗ chúng tôi có hai loại là thật thể và bán thật thể, mắc thì mười hai nghìn, rẻ thì ba nghìn. Còn có một điều tôi muốn cho anh biết trước, bây giờ tất cả công nhân đều bỏ đi rồi. Một mình tôi trông coi cửa hàng thì chỉ sợ một tháng tôi mới có thể chế tạo hoàn thành hai mươi bốn con rối.”