Chương 114: Nhà trọ Hải Minh
Giá rẻ mà đã ba nghìn?
Trần Ca ho nhẹ một tiếng, sờ vào số tiền hơn hai chục nghìn của mình trong túi, biểu cảm của anh vẫn bình tĩnh như cũ: “Tiền không là vấn đề, nhưng mà cảnh tượng mới nhất của ngôi nhà ma sẽ được đưa vào sử dụng chậm nhất là ngày hôm sau, tôi không thể kéo dài lâu như vậy được. Không có đủ nhân viên, vậy nguyên liệu trong kho hàng của các anh đủ cả chứ?”
“Tất cả nguyên liệu đều có sẵn.” Ông chủ không biết tại sao Trần Ca đột nhiên lại hỏi cái này: “Chỉ cần anh thư thả vài ngày, tôi đảm bảo là đơn đặt hàng này sẽ khiến anh vừa lòng.”
“Ngày mai là cảnh tượng mới của ngôi nhà ma phải mở cửa để kinh doanh rồi, chuyện này không thể thương lượng được.”
“Tình hình kinh doanh của chúng tôi không tốt lắm. Anh không thấy tấm bảng chuyển nhượng được treo bên ngoài sao? Trước kia tôi chỉ lo làm thiết kế thôi, tất cả việc khác thì tôi giao cho nhân viên làm. Kết quả mấy tuần tôi không có đơn hàng nào lớn cả, vì phải tiết kiệm phí tổn nên tôi phải sa thải toàn bộ nhân viên.” Ông chủ cũng không muốn từ bỏ đơn đặt hàng của Trần Ca: “Nếu không thì như vậy đi, đêm nay tôi sẽ gọi điện thoại cho nhân viên. Trong vòng một tuần sẽ tăng ca và hoàn thành đơn hàng cho anh được không?”
“Một tuần vẫn là quá dài. Tôi phải sử dụng tới chúng vào ngày hôm sau.”
“Ngay cả khi tôi dốc hết toàn lực làm cho anh, ngày hôm sau tôi cũng chỉ có thể làm ra ba đến bốn con được thôi.” Ông chủ có phần bất lực.
“Nguyên liệu của anh thì phong phú, nhưng nhân lực lại không đủ.” Trần Ca đặt ba lô xuống: “Nếu không thì như vậy đi, anh cho tôi mượn phòng làm việc này trong vòng 24 tiếng. Tất cả nguyên liệu anh chuẩn bị cho tôi là được rồi.”
“Sao cơ?”
Trò chuyện được một lúc, ông chủ nhà xưởng cảm thấy sự việc bắt đầu phát triển theo một hướng kỳ lạ, trong một khoảng thời gian ngắn anh ta chưa kịp phản ứng: “Vậy còn tôi sẽ làm gì?”
“Anh đứng ở một bên xem là được.” Trần Ca bẻ ngón tay, anh quan sát xung quanh căn phòng: “Dù sao nơi này của anh cũng không có ai. Sau khi cửa hàng được chuyển nhượng, các nguyên liệu được dự trữ trong nhà đều phải bán giá thấp hoặc phải trực tiếp vứt đi. Không bằng cho tôi thuê nơi này một ngày. Anh yên tâm, tôi sẽ mua nguyên liệu dựa vào giá cả thị trường.”
Theo đạo lý thì điều này không sai, nhưng anh ta lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp!
Ông chủ xưởng hơi béo kia suy nghĩ rất lâu. Anh ta nghĩ rằng dường như mình cũng chẳng mất gì. Anh ta nóng lòng muốn xem thử Trần Ca làm gì, bèn gật gật đầu một cách khó khăn: “Được thôi, nhưng mà tôi muốn anh đưa cho tôi mười nghìn để đặt cọc trước. Mua nguyên liệu tốn bao nhiêu tôi sẽ trừ bấy nhiêu, nếu dư lại tôi sẽ trả cho anh.”
“Một lời đã định.”
Trần Ca đưa tiền và cùng người đàn ông hơi béo tiến vào bên trong khu vực làm việc. Nơi này rất rộng lớn, trên mặt đất bày ra các loại công cụ khác nhau.
“Anh chắc chắn là anh tự làm sao?” Ông chủ vẫn cảm thấy hoài nghi Trần Ca: “Nếu có yêu cầu gì thì tôi có thể giúp anh. Dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi.”
“Vậy tôi cảm ơn anh trước.” Trong thời gian thực tập ở một xưởng đồ chơi ở thời đại học anh đã được xem qua các đồ vật này, nên anh hiểu rất rõ ràng về việc sử dụng các loại công cụ khác nhau. Anh đi dạo một vòng, sau khi hiểu rõ thì anh lấy điện thoại ra gọi điện cho đội trưởng Lý.
“Chú Lý, cháu có một việc muốn làm phiền chú, là về Trường Trung học Mộ Dương.”
“Bên Chi Cục thành phố đã khép lại vụ án, tại sao cậu vẫn quan tâm tới trường Trung học Mộ Dương hoài vậy?” Mỗi lần đội trưởng Lý nhận điện thoại của Trần Ca đều có một cảm giác hãi hùng, khiếp vía, ông sợ nghe được tin tức gì đó không tốt.
“Việc này không liên quan gì đến vụ án giấu xác đó cả, cháu chỉ muốn…”
“Cậu không nên liên quan đến trường học này nữa.” Giọng nói của đội trưởng Lý trở nên nghiêm túc hơn: “Căn cứ vào điều tra của Chi Cục thành phố, trước khi trường học được thành lập, bên trong còn có khả năng che giấu vụ án khác.”
“Liên quan đến vụ án khác nữa sao?” Trần Ca không hỏi thêm: “Đội trưởng Lý, chú hiểu lầm cháu rồi. Cháu không có ý định nhúng tay vào việc của các chú. Lần trước không phải chú đã nói là trong một lớp học ở Trường Trung học Mộ Dương đã xảy ra chuyện sao? Cháu muốn hỏi là trong hồ sơ của các chú có ảnh chụp của hai mươi bốn đứa trẻ kia không?
“Cậu điên rồi à? Cậu tìm mấy thứ này để làm cái gì?”
“Việc này thật sự quan trọng, nguyên nhân thì bây giờ cháu không thể nói cho chú được. Nhưng cháu chắc chắn rằng cháu không hề có ý định xấu gì cả.” Trần Ca vì hai mươi bốn linh hồn kia mới chế tạo ra các thân thể giúp chúng có thể vào sống được, làm chúng không bị lưu lạc. Chuyện này cũng coi như là gián tiếp làm việc tốt.
Âm thanh bên kia dừng lại một thời gian dài, sau đó mới truyền đến tiếng nói của đội trưởng Lý: “Thằng nhóc, cậu đừng có làm loạn! Có phát hiện gì mới nhất định phải báo cho tôi đầu tiên. Được rồi, đợt chút nữa tôi sẽ đi xem giúp cậu.”
Điện thoại bị cúp, Trần Ca cũng không cảm thấy gì cả, nhưng lại dọa sợ ông chủ béo bên cạnh anh khiến anh ta không dám nói tiếp nữa. Anh ta do dự cả nửa phút mới tiến đến bên cạnh Trần Ca và hỏi một câu: “Anh là cảnh sát sao?”
“Anh không cần suy nghĩ quá nhiều đâu. Tất cả nguyên liệu đã có sẵn rồi chứ?”
“Đã có sẵn rồi.” Ông chủ béo nhìn Trần Ca, âm lượng nói chuyện cũng nhỏ lại.
“Được, lập tức bắt đầu khởi công.” Trần Ca cùng với ông chủ béo đi chuẩn bị đất sét trước. Sau hơn mười phút, đội trưởng Lý gửi cho Trần Ca một tấm ảnh chụp của hai mươi sáu người. Ông nói là trong hồ sơ chỉ có một tấm ảnh này.
Ở giữa tấm ảnh là một ông lão thấp béo đeo kính đang ngồi. Phía sau ông là hai mươi lăm học sinh.
“Có tấm ảnh để so sánh thì sẽ tiện hơn rất nhiều.” Trần Ca kêu ông chủ béo tránh ra chỗ khác, còn anh thì tự mình đặt đất sét lên trên một tấm ván gỗ. Sau khi nặn xong hình dạng của một đầu người, thiên phú Hoạt Ngẫu sơ cấp của anh được kích hoạt hoàn toàn.
Anh sử dụng hơn mười loại dao khắc khác nhau trong xưởng, điêu khắc vô cùng tinh tế. Chỉ sau vài phút, anh đã làm xong đầu người trông gần như giống với ảnh chụp.
Đôi tay anh linh hoạt như cánh bướm tung bay, hơn hai mươi loại kỹ thuật dao khắc khác nhau được anh sử dụng thành thạo. Cảnh này khiến ông chủ béo xem ngây ngẩn cả người, giống như anh ta đang được xem một bộ phim tài liệu nghệ thuật tăng tốc độ nhân ba vậy.
“Rốt cuộc là người này đang làm cái gì vậy?”
Sau khi điêu khắc xong, Trần Ca dùng miếng bọt biển ướt cẩn thận lau sạch đầu người. Ngón tay của anh ẩn chứa một năng lượng đặc biệt, sau khi anh lau xong, phôi bùn bắt đầu lộ ra kết cấu làn da giống như của con người.
Một lát sau, phôi bùn hình đầu người trở nên cứng lại. Tiếp đến anh đổ một lớp thạch cao sền sệt rồi chờ đợi.
Thạch cao cần khoảng một tiếng mới có thể đông lại. Tranh thủ khoảng thời gian này, Trần Ca lại bắt đầu chế tạo đầu người khác.
Trong một tiếng rưỡi, Trần Ca làm xong hết phôi bùn hình đầu của mọi người. Sau đó anh lại lấy mấy phôi bùn hình đầu người mà anh đã đổ thạch cao từ trước ra, đổ một lớp mủ cao su lên trên, lớp mủ này chính là làn da của con rối.
Sau khi làm xong, Trần Ca để một cái gọng có thể uốn cong vào bên trong để làm cột sống cho con rối. Sau đó anh bắt đầu rót chất làm đầy vào.
Anh làm liền mạch và lưu loát, ngoại trừ thời gian chờ thạch cao đông lại, Trần Ca chỉ tốn mười phút để làm ra một cái đầu người nhân tạo.
“Trời đã tối rồi, mười nghìn kia anh cứ giữ làm tiền đặt cọc. Anh không cần di chuyển đống đồ vật ở khu làm việc này, ngày mai tôi sẽ qua đây xử lý xong mọi thứ.” Trần Ca rửa sạch tay, rồi chuẩn bị đi đến nhà trọ Hải Minh.
“Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không di chuyển gì cả.” Nhìn hai mươi bốn đầu người nhân tạo trên bàn làm việc, ông chủ béo rùng mình một cái. Anh ta đã từng nhìn thấy rất nhiều búp bê, nhưng mà búp bê do Trần Ca làm lại khiến anh ta có cảm giác khác. Nó vô cùng chân thật, giống như những cái đầu người đó không phải là phôi bùn, đôi mắt chúng như có thể chớp chớp bất cứ lúc nào.
Trần Ca đeo ba lô trên lưng, bước ra khỏi xưởng ngầm. Anh đi taxi đến nhà trọ Hải Minh, thời gian anh hẹn với bác sĩ Cao đã đến rồi.
Xuyên qua thành phố sầm uất, Trần Ca đi đến Lão Thành*, đa số các tòa nhà ở đây đều không cao.
(*) Lão Thành: Một quận ở Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.
Sau khi đi ngang qua mấy khu phố được tính là náo nhiệt, xung quanh trở nên an tĩnh lại. Dưới sự hướng dẫn của tài xế, rốt cuộc Trần Ca cũng đến được nhà trọ Hải Minh.