Chương 115: Phòng 303
Đèn đường kéo dài cái bóng của Trần Ca, trên đường không một bóng người, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những con mèo hoang chạy ngang bên hông thùng rác phát ra âm thanh sột soạt.
“Không ngờ phía sau một thành phố sầm uất phồn hoa lại có một khu phố yên tĩnh như vậy.” Trần Ca đi qua các tòa nhà tối đen, bước dọc theo hai bên đường trên con đường xi măng quanh co chật hẹp đến chỗ sâu nhất của khu dân cư.
Có mùi hôi thoang thoảng trong không khí, thùng rác bên lề đường không được người ta dọn dẹp trong một thời gian dài. Nhiều loại rác thải sinh hoạt đựng trong túi nhựa được chất thành đống, thỉnh thoảng còn có thứ gì đó chạy ra.
So với mấy tòa nhà phía trước thì tòa nhà trước mắt Trần Ca trông có vẻ cũ nát hơn một chút, các bức tường ở tầng một bị dính nhiều vết bẩn và rất nhiều đồ linh tinh ở lối vào tòa nhà.
“Tìm thấy rồi.” Trần Ca thấy biển quảng cáo bên ngoài khu dân cư ghi chính là toà nhà trọ sáu tầng trước mặt này.
“Địa điểm nhiệm vụ điện thoại di động màu đen đưa ra là phòng 303 trên tầng ba, có lẽ Môn Nam sống ở đó.” Trần Ca liếc nhìn thời gian, còn sáu phút nữa là đến 8 giờ tối: “Đợi sau khi bác sĩ Cao đến rồi thì không tiện lắm, mình vào trong xem xét tình hình trước.”
Anh không gọi cho bác sĩ Cao mà đi thẳng vào tòa nhà trọ.
Trần nhà rất thấp, mỗi tầng khoảng hai mét mốt, lan can được làm bằng sắt, cách một đoạn có một sợi dây màu đỏ quấn quanh mà không biết để làm gì.
Trần Ca bước vào trong thì ngửi thấy một mùi lạ, rất nhẹ, cũng không phải là mùi hôi. Thậm chí những người sống ở đây lâu sẽ dần dần không để ý mùi này nhưng vì Trần Ca mới đến đây lần đầu nên rất nhạy cảm.
“Có hơi giống mùi thức ăn bị thiu.” Trần Ca dừng lại ở tầng một một lúc, anh cố gắng tìm ngọn nguồn của mùi đó nhưng không thu hoạch được gì. Mùi hương đó giống như do chính nhà trọ tỏa ra, thấm vào từng tấm gạch lát.
Trên hành lang không có gắn đèn nên Trần Ca lấy điện thoại di động ra để chiếu sáng.
Mỗi tầng có bốn gia đình sinh sống, nhìn có vẻ rất chật chội, hiệu quả cách âm của tòa nhà cũng không tốt, từ bên ngoài có thể nghe rõ tiếng cãi nhau bên trong.
Trần Ca đi nhẹ nhàng lên tầng ba, anh không vội gõ cửa phòng 303 mà đứng ngoài cửa lắng nghe tiếng động trong phòng.
Bốn hộ gia đình trên tầng ba, phòng 301 có tiếng tivi rất lớn; phòng 302 có một chàng trai đang nghe điện thoại, tâm trạng của cậu ta không được ổn định cho lắm. Trần Ca có thể nghe thấy cậu ta không ngừng lặp đi lặp lại hai câu: Mấy người đừng ép tôi nữa, mấy người muốn ép chết tôi hả?
Hai phòng 303 và 304 không có bất kỳ tiếng động gì, vô cùng yên tĩnh.
Trần Ca đứng đó hai ba phút rồi gõ nhẹ vào cánh cửa phòng 303. Điều thú vị là khi anh vừa gõ cửa phòng 303, tiếng tivi phòng 301 lập tức được chỉnh nhỏ, hình như chàng trai ở phòng 302 cũng không gọi điện thoại nữa, toàn bộ tầng ba đột nhiên im bặt.
Trần Ca đứng ngoài cửa gõ gần một phút nhưng cánh cửa vẫn không mở ra. Trong lòng anh nghi ngờ, nhỏ tiếng gọi: “Môn Nam? Có ở nhà không?”
Vẫn không thấy ai trả lời, ngay lúc Trần Ca nghĩ rằng có thể bản thân đã nhầm lẫn, cánh cửa phòng 301 mở ra.
Một người đàn ông trung niên nhìn rất cẩu thả đứng dựa trên cánh cửa, trên người ông ta nồng nặc mùi rượu: “Này! Cậu đang tìm ai?”
“Môn Nam ở phòng 303, cậu ta là sinh viên Học viện Pháp y Cửu Giang, nghe nói gần đây không khỏe nên tôi đến thăm cậu ta.”
“Cậu tìm nhầm chỗ rồi, tôi không biết Môn Nam là ai nhưng chắc chắn cậu ta không sống ở phòng 303.” Người đàn ông gãi gãi mặt, hình như má trái của ông ta bị muỗi đốt, đã gãi đến nỗi tróc da mặt.
“Nhưng bạn tôi nói với tôi là cậu ta sống trong căn phòng này.” Trần Ca muốn moi thêm thông tin từ miệng người đàn ông trung niên: “Hơn nữa anh cũng không quen biết Môn Nam, tại sao anh có thể chắc chắn là cậu ta không sống trong căn phòng này.”
“Phòng 303 đã từng có người chết, sau khi xảy ra chuyện thì căn phòng này không được cho thuê nữa, cậu thử nói xem tại sao?” Người đàn ông trung niên đưa tay ra trước mặt nhìn vết máu còn dính trên đầu ngón tay, ông ta đã làm vết thương lớn hơn: “Đừng gõ cửa phòng 303 nữa, có nghe không? Thật xui xẻo.”
Người trung niên nói xong thì đóng cửa lại nhưng Trần Ca để ý thấy tiếng tivi trong phòng vẫn chưa được chỉnh lớn lại. Anh đoán chừng người trung niên này chưa đi mà còn đang đứng sau cánh cửa theo dõi từng cử động của anh.
Trần Ca không gõ cửa nữa vì anh đã có được manh mối rất quan trọng từ miệng người đàn ông - Phòng 303 đã từng có người chết và kể từ sau chuyện đó thì căn phòng này không được cho thuê.
Địa điểm nhiệm vụ được đề cập trong điện thoại di động màu đen đã tìm thấy, bây giờ quan trọng nhất là tìm cách vào trong kiểm tra trước khi đến 12 giờ tối.
“Điện thoại di động màu đen không bao giờ nhầm lẫn, không chừng nguyên nhân căn bệnh của Môn Nam có liên quan đến căn phòng này.” Trần Ca nhìn đồng hồ, thấy đã 8 giờ.
Anh gọi cho bác sĩ Cao, đối phương sợ anh không tìm thấy đường nên đã đứng bên ngoài nhà trọ, vẫn chưa đi vào.
Trần Ca giải thích tình hình trong điện thoại, vài phút sau, bác sĩ Cao dẫn Môn Nam vào hành lang.
Khi Trần Ca gặp lại Môn Nam lần nữa, anh rất ngạc nhiên vì người thanh niên này đã hoàn toàn khác một người bình thường, giống như bị dị tật bẩm sinh.
Đầu và cột sống của cậu ta gần như bị lệch, đầu rủ xuống như thể bị người ta đè mạnh xuống.
Trần Ca chỉ vào Môn Nam, ánh mắt nhìn bác sĩ Cao muốn dò hỏi.
Bác sĩ Cao ngay lập tức hiểu ý của Trần Ca, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tình hình càng lúc càng tồi tệ hơn, may là sau khi uống thuốc mới miễn cưỡng ổn định trở lại, chúng ta vào trong rồi nói.”
Môn Nam đang cúi đầu lấy chìa khóa từ trong túi ra. Ánh sáng của hành lang lờ mờ, cậu ta thử vài lần nhưng chìa khóa không nhét vào được lỗ khóa, cậu ta giận đến nỗi cánh tay run rẩy như muốn phát bệnh.
Trần Ca vừa nhìn thấy tình hình cậu ta như vậy, bèn nhanh chóng lấy chìa khóa và giúp cậu ta mở cửa phòng 304.
Khi ba người họ vào nhà, cả bác sĩ Cao và Môn Nam đều đã quen nên không cảm thấy gì nhưng Trần Ca mới đến đây lần đầu nên ngay khi anh bước vào cửa thì đã ngửi thấy mùi lạ giống như có thứ gì bị biến chất.
“Hình như là bốc lên từ bức tường.” Trần Ca liếc trái liếc phải, trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, trong thùng rác cũng không có rác, hoàn toàn không tìm thấy thứ gì có thể phát ra mùi hôi: “Chẳng lẽ có xác bị giấu trong tường sao?”
Trần Ca nhanh chóng bác bỏ suy đoán này, bức tường sâu nhất ở hành lang tầng ba của nhà trọ Bình An là do Vương Kỳ cố ý xây dày thêm, bức tường bình thường của một nhà trọ sao có thể nhét được một xác chết.
“Đang tìm gì vậy?” Bác sĩ Cao thấy Trần Ca vừa bước vào nhà đã cư xử rất bất thường liền hỏi một câu.
“Chú có ngửi thấy mùi gì kỳ lạ không?” Cuối cùng Trần Ca dừng lại bên cạnh bức tường ở giữa phòng 303 và 304, chỗ này có mùi nồng nhất.
“Có một chút, thường thì nhà cũ đều sẽ có một số mùi lạ.” Bác sĩ Cao dìu Môn Nam đến bên cạnh giường nhưng Môn Nam không muốn đến gần giường, cậu ta thà đứng đó cũng không chịu ngồi trên giường.
Trần Ca liếc nhìn Môn Nam, khẽ hỏi: “Có chuyện gì với cậu ta vậy?”
“Cậu ta sợ bản thân ngủ thiếp đi, trong giấc mơ lần trước người đàn ông đó đã bóp cổ cậu ta, nếu ngủ thiếp đi lần nữa có thể cậu ta không bao giờ tỉnh lại được.”