Chương 123: Sợ hãi bỏ chạy
Con búp bê vải thấm máu giả bay một đường vòng cung trong không khí, rớt trúng người cái bóng.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, cái bóng không có thể xác bị con búp bê vải đụng trúng bỗng dừng lại trước cửa. Cánh tay của nó giống như bị con búp bê vải cắn.
“Làm tốt lắm!”
Trần Ca chiếu thẳng đèn pin vào bóng đen, dưới tác động của ánh sáng, cái bóng đó bắt đầu vặn vẹo và màu sắc trở nên nhạt hơn. Con quái vật trong gương mất đi chỗ ở nhờ còn yếu ớt hơn Trần Ca tưởng tượng, nó vứt bỏ một bộ phận cơ thể, chạy trốn vào phòng 302.
Bộ phận cơ thể bị vứt bỏ của con quái vật nhanh chóng biến mất, cũng không biết là đã tự tiêu tan trong phòng hay bị Tiểu Tiểu ăn mất.
“Ăn thứ này có vẻ có ích cho Tiểu Tiểu.” Trần Ca nhét Tiểu Tiểu vào túi, lấy cây búa đập vào khóa cửa phòng 302.
“Ra đây!”
Bụi bẩn và rỉ sét rơi xuống từ cánh cửa sắt đã cũ nát, ngay cả khung cửa cũng rung rung.
Tiếng động rất lớn, những người thuê phòng gần đó hốt hoảng, cánh cửa phòng 301 bên cạnh mở ra một khe nhỏ.
“Ồn ào cái gì?” Ông chú lôi thôi rất tức giận cầm chai bia nhưng còn chưa kịp bước ra thì cánh cửa sắt của phòng 302 đột nhiên bị người đẩy mở từ bên trong. Chàng trai trẻ sống trong đó cầm con dao bếp, mặt mày đỏ ngầu đâm về phía Trần Ca như bị điên.
“Con quái vật trong gương đã vào cơ thể cậu ta?”
Hành lang chật hẹp, không gian để tránh cũng hạn chế, Trần Ca lùi lại thì đúng lúc phát hiện ông chú lôi thôi mở cửa.
Nhân lúc đó anh vội trốn vào rồi đóng sầm cửa lại.
Tiếng con dao bếp đâm lên cánh cửa sắt làm người ta khiếp sợ, chàng trai trẻ phòng 302 hoàn toàn mất đi lý trí, đôi mắt đỏ ngầu.
Khuôn mặt cậu ta dữ tợn, chẳng nói chẳng rằng, điên cuồng đâm liên tục lên cửa phòng 301.
Nhìn tư thế của cậu ta giống như hận không thể chém Trần Ca thành từng mảnh.
Nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được, hắn đã mất mấy tuần để vạch ra kế hoạch nhưng cuối cùng khi sắp thành công chiếm giữ thể xác của Môn Nam thì lại bị Trần Ca chen ngang, nhúng tay vào phá hoại mọi công sức, không chỉ không lấy được thứ tốt mà còn phải đánh đổi một bộ phận cơ thể để chạy thoát thân.
Cơn tức giận đến đỉnh điểm, trên hành lang đều là tiếng con dao bếp đâm “bang, bang” trên cửa.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Người đàn ông trung niên lôi thôi trong nhà bị dọa sợ, hoàn toàn quên mất ông ta muốn cầm chai bia ra để gây chuyện, chân ông ta bủn rủn dựa lưng vào tủ giày.
“Mau giúp tôi!”
Cửa phòng không bị khóa nên có thể bị mở bất cứ lúc nào, Trần Ca quay đầu lại hét lên.
“Tôi, tôi giúp cậu báo cảnh sát.” Người đàn ông trung niên không dám đến gần cửa, tìm điện thoại di động trên bàn trà để đầy chai rượu, ông ta vội vàng hoảng loạn, đẩy ngã mấy chai rượu sang một bên.
“Tôi nói là qua đây giúp tôi!” Cánh cửa phòng không khóa được, chàng trai trẻ phòng 302 cầm con dao bếp đâm điên cuồng, bây giờ Trần Ca cũng không dám ra ngoài.
Âm thanh truyền đi rất xa, tất cả các phòng trong nhà trọ lần lượt sáng đèn, có rất nhiều người thuê phòng mở cửa nhìn ra ngoài.
Trong phòng 304, sau khi bác sĩ Cao bế Môn Nam lên ghế sofa ở phòng khách thì nghe thấy tiếng la hét của Trần Ca, ông liền cầm băng ghế chạy ra ngoài.
Lúc này, đôi mắt của chàng trai trẻ phòng 302 đã đỏ ngầu, mọi sự chú ý đều đổ dồn lên người Trần Ca, bác sĩ Cao nhân cơ hội này xách ghế theo rồi từ từ tiếp cận từ phía sau.
Khi cách chàng trai trẻ khoảng một mét, ông ném chiếc ghế gỗ đặc ruột đập thẳng vào sống lưng chàng trai trẻ. Có lẽ ban đầu bác sĩ Cao muốn nhắm vào đầu nhưng do dùng quá nhiều sức dẫn đến lệch hướng.
Chàng trai trẻ mất trọng tâm, lảo đảo bước lên hai bước úp mặt lên cửa.
Cậu ta cầm con dao bếp, vặn vặn cổ, đôi mắt đỏ ngầu trừng bác sĩ Cao.
Chàng trai trẻ gầm gừ trong cổ họng, định quay sang tấn công bác sĩ Cao thì Trần Ca ngay lập tức nhân cơ hội đạp mở cửa.
Cánh cửa gỗ đụng vào người chàng trai trẻ, Trần Ca không cho cậu ta cơ hội phản ứng liền cầm chai bia trên mặt đất trực tiếp đập lên đầu cậu ta.
“Bốp!”
Các mảnh vỡ văng ra ngoài, máu lập tức chảy ra.
Trần Ca từ phía sau bổ nhào lên đẩy ngã chàng trai trẻ, đè chặt cậu ta xuống. Bác sĩ Cao cũng ngầm hiểu lập tức chạy tới đoạt lấy con dao bếp trong tay cậu ta.
Chàng trai trẻ bị đè chặt vẫn đang cố gắng vùng vẫy cho đến khi những người thuê khác trong nhà trọ cũng ra khỏi phòng đi về phía này, cậu ta mới từ bỏ phản kháng.
Khuôn mặt cậu ta dán sát xuống nền đất, chàng trai trẻ quay đầu lại nhìn chằm chằm Trần Ca như muốn khắc sâu hình dáng của anh trong lòng.
Sau hai ba phút, tròng trắng mắt của chàng trai trẻ trợn ngược lên, đột nhiên ngừng chống cự rồi bất tỉnh.
Ngay lúc đó, bóng của chàng trai trẻ trên tường đột nhiên đứng lên, chạy vọt xuống cầu thang.
Một số người có mặt tại hiện trường đều đã nhìn thấy nhưng chưa kịp có phản ứng thì cái bóng đã lao ra khỏi hành lang, biến mất trong màn đêm đen tối.
“Cái đó là gì thế?” Bác sĩ Cao mở to mắt, mọi thứ xảy ra tối nay đều đáng để ông suy ngẫm.
“Cháu cũng không rõ lắm.” Cái nhìn độc ác cuối cùng của chàng trai trẻ khiến Trần Ca cảm thấy rất quen thuộc, rất giống với con ma gương mà trước đây anh đã gặp trong ngôi nhà ma: “Không lẽ cả hai thứ này đều đến từ thế giới trong gương đó ư?”
Trần Ca đứng dậy từ trên mặt đất, muốn tiếp tục đuổi theo nhưng anh chạy đến tầng hai thì dừng lại.
Bà chủ nhà trọ mặt căng thẳng chặn lại giữa hành lang.
“Không phải người này bị con quái vật trong gương chiếm giữ thể xác rồi chứ?” Trần Ca lùi lại vài bước, tạo ra tiếng động lớn như vậy trong nhà trọ của người ta, bây giờ anh hơi chột dạ.
“Mấy người đang làm gì vào đêm hôm thế này?” Người phụ nữ lên đến tầng ba, đằng sau có mấy người thuê nhà lâu năm cũng lên theo.
Khi Trần Ca đang phiền não không biết phải nói sao, người đàn ông trung niên lôi thôi phòng 301 nãy giờ luôn trốn trong nhà cầm điện thoại di động chạy ra ngoài.
“Chị ơi! Hình như anh rể đã trở lại.” Người đàn ông trung niên thì thầm vào tai chủ nhà trọ: “Tiểu Đỗ phòng 302 cầm dao bếp chém người lung tung, hơi giống tình huống của anh rể lúc đó.”
Ông ta vừa nói xong thì những người thuê nhà đi theo đằng sau không dám quan tâm nhiều như vậy nữa, một số người chạy thẳng về nhà của họ, khóa trái cửa lại.
“Không phải trước đây vẫn ổn sao?” Chủ nhà trọ đến tầng ba nhìn mớ hỗn độn dưới đất, bà ta nhờ người đàn ông trung niên cõng chàng trai trẻ phòng 302 đến bệnh viện, còn bà đứng trước mặt Trần Ca và bác sĩ Cao.
“Chúng cháu chỉ phòng vệ chính đáng, thằng nhóc phòng 302 thiếu chút là đâm trúng cháu.”
“Tôi biết.” Chủ nhà dừng lại một lúc rồi nói thẳng: “Sau này chỗ tôi còn phải cho thuê, làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng không tốt, đừng truy cứu ai phải chịu trách nhiệm chuyện này được không? Chi phí điều trị thuốc men của thằng bé đó để tôi chi trả, chúng ta cũng đừng báo cảnh sát, coi như là để lại một con đường sống cho cậu ta.”
Những lời nói của chủ nhà trọ khiến Trần Ca hiểu ra rằng có lẽ bà ta biết một số bí mật về phòng 303 và hiểu rõ lý do tại sao chàng trai trẻ của phòng 302 phát điên.
Cân nhắc hết lần này đến lần khác, Trần Ca cũng không muốn gây thêm rắc rối, dù sao nhiệm vụ của điện thoại màu đen đã hoàn thành, anh không cần thiết phải sống chết không chịu buông tay.
Trần Ca và bác sĩ Cao thảo luận một lúc và cả hai đều không có ý kiến.
Sau khi chủ nhà rời đi, bác sĩ Cao trở về phòng 304 để chăm sóc Môn Nam, trong khi Trần Ca ngồi xổm trong phòng khách, anh vẫn còn nhiều vấn đề muốn hỏi chàng trai trẻ phòng 302.