Chương 124: Áo đỏ có thể tồn tại
Hơn một giờ sau, người đàn ông trung niên đỡ thanh niên phòng 302 về lại nhà trọ Hải Minh.
Đỉnh đầu thanh niên quấn đầy băng gạc, ánh mắt còn hơi mê mang.
“Cuối cùng cậu cũng trở về.” Trần Ca bước ra từ phòng khách phòng 304, trong tay còn cầm cây búa đa năng: “Yên tâm, tôi sẽ không làm cậu bị thương, chỉ muốn hỏi cậu mấy vấn đề.”
Ánh mắt người trẻ tuổi né tránh, bất đắc dĩ mở cửa phòng của mình: “Cả hai người đều vào đi.”
Trong phòng 302 bốc một mùi hôi nồng nặc, đến cả người đàn ông trung niên lôi thôi lếch thếch cũng phải bịt kín mũi miệng: “Phòng của cậu bao lâu rồi chưa quét dọn vệ sinh vậy? Có phải có vật gì bốc mùi không?”
Trần Ca cũng cảm thấy kì lạ. Phòng ốc trông thì rất ngăn nắp, người thanh niên này ăn mặc cũng rất sạch sẽ, không giống cái loại người vô cùng nhếch nhác.
“Chuyện tôi gặp phải trong hai tháng này không khác nào nằm mơ.” Cậu thanh niên đỡ đầu đi tới bên giường, lấy mấy cái túi nylon đen từ phía dưới ra, bên trong là thi thể một vài động vật cỡ nhỏ: “Thật đó, đây là một cơn ác mộng không có cách nào tỉnh lại.”
Trần Ca nhìn thoáng qua vật trong túi, ánh mắt lại đặt trên người cậu thanh niên: “Hiện tại ác mộng đã kết thúc, cậu có thể yên tâm nói ra mọi chuyện.”
Cậu thanh niên ném túi sang một bên, trên mặt lộ ra một chút áy náy: “Ba tháng trước, vào thời điểm tôi vừa dọn vào căn phòng này, chủ nhà trọ từng nói với tôi là nếu như ở không quen hoặc gặp phải chuyện ly kỳ cổ quái nào thì có thể trả phòng. Kết quả vào buổi tối đầu tiên ở đây, tôi liền gặp ác mộng, mơ thấy cánh cửa sổ không thể nào đóng được. Trong mơ, lúc tôi đi đóng cửa sổ thì phát hiện một người đàn ông đứng ở trong phòng bên cạnh.”
“Lúc mới đầu tôi không để ý, sau đó mấy ngày liền đều mơ thấy như vậy. Có một hôm tôi đột nhiên phát hiện, người đàn ông đáng ra phải đứng ở trong phòng bên cạnh lại chạy đến trước cửa phòng tôi.”
“Trong mơ tôi muốn phản kháng nhưng mà không làm được gì. Có điều người đàn ông kia cũng không làm hại tôi, hắn ta chỉ bảo muốn nhờ tôi giúp một việc.”
“Sau khi tỉnh dậy, cả sáng hôm đấy tôi hoảng hốt, cuối cùng quyết định trốn ở nhà bạn, chịu đựng qua một đêm. Nhưng mà ai ngờ hình như người đàn ông kia ám tôi, tôi không chỉ mơ thấy hắn ta mà lần này hắn ta còn trực tiếp xuất hiện bên giường của tôi.”
“Người đàn ông kia nói tôi không chạy thoát được đâu, còn nói chỉ cần tôi giúp thì sau này hắn ta sẽ không bám lấy tôi nữa. Tôi tin là thật, cứ dựa theo yêu cầu của hắn ta, buộc chặt mấy con động vật nhỏ còn sống rồi ném vào phòng 303.”
“Động vật mới ném vào đều còn sống, thế nhưng qua một đêm, đợi sang ngày thứ hai đi nhìn lại thì toàn bộ chúng đã chết hết.”
“Không tìm thấy vết thương trên người chúng, tôi cũng không biết mấy con đấy chết như thế nào.” Người thanh niên càng nói càng sợ: “Tôi muốn thoát khỏi người đàn ông trong mơ kia, nhưng ai biết được lòng tham của hắn ta càng lúc càng lớn. Mới đầu, một lần chỉ cần một con chim sẻ hoặc con chuột là được, nhưng mới chỉ qua một tuần, hắn ta đã bắt đầu bảo tôi bắt chó hoang cho hắn ta, cuối cùng thậm chí còn muốn tôi dụ dỗ người sống đi vào phòng 303 sau 12 giờ đêm.”
“Tôi không làm được, hắn ta liền thúc ép tôi, đe dọa muốn giết tôi trong mơ, tôi gần như sụp đổ đến nơi.” Con mắt người trẻ tuổi đỏ bừng, cậu ta cúi đầu: “Ngày hôm đó, tôi kể chuyện này cho bạn, mấy người chúng tôi đánh bạo đến tối đi vào phòng 303, nhưng kì lạ là tối hôm đó không xảy ra chuyện gì cả, sau đấy mọi người không tin tôi nữa, nghĩ tôi có vấn đề về tâm lí.”
“Tôi cũng là đi đến bước đường cùng, người đàn ông kia lòng tham không đáy, mặc kệ là trời sáng hay đêm tối, tôi đều có thể cảm nhận hắn ta đứng bên cạnh tôi.” Cậu ta càng nói càng đau khổ, hai tay nắm lấy băng gạc trên đỉnh đầu: “Lúc đấy tôi chỉ muốn có thể thoát khỏi hắn ta, dù cho thật sự có thể lừa một người đi vào phòng 303 cũng được, đáng tiếc là độ khó quá lớn.”
Qua một lúc lâu cậu ta mới điều chỉnh được tâm trạng, tiếp tục nói: “Vài ngày trôi qua, trong lúc vô tình, tôi thấy trên diễn đàn trường học có quảng cáo tìm phòng ở ghép, chuyện về sau thì mọi người đều biết cả đó. Bởi vì tính quái gở của mình nên Môn Nam không muốn ở trong phòng tập thể, phí sinh hoạt một tháng của cậu ấy không nhiều, cho nên tôi mới giới thiệu nhà trọ Hải Minh cho cậu ấy.”
“Nói như vậy, Môn Nam dọn đến phòng 304 là do cậu?” Trần Ca không ngờ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
“Lúc đấy tôi có nhắc cậu ấy một câu, có điều cậu ấy giống tôi lúc mới đầu, đều chẳng quan tâm gì cả.” Sau khi nói hết mọi điều trong lòng, cậu ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
“Những thứ này đều qua rồi, cụ thể còn muốn truy cứu hay không, đợi Môn Nam tỉnh dậy lại nói tiếp.” Trần Ca lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa rỉ sét: “Tiếp theo tôi hỏi cậu vài vấn đề, cậu phải trả lời thành thật, biết là biết, không biết thì đừng nói vớ vẩn.”
“Anh hỏi đi.”
“Cậu có nhìn thấy chính diện người đàn ông trong mơ kia không?”
“Từng thấy một lần.” Người thanh niên do dự hồi lâu mới mở miệng: “Hắn ta có hai gương mặt, giống như có hai người hợp lại với nhau, hơn nữa hai người bọn họ còn biết đối thoại, tranh cãi.”
“Ngoại trừ yêu cầu cậu làm các việc như này ra, bọn họ có nói cái gì khác không?” Đây là cơ hội tuyệt vời để hiểu rõ về thế giới bên kia, đương nhiên Trần Ca không muốn bỏ lỡ.
“Việc bọn họ làm nhiều nhất là chửi nhau, có lần, một gương mặt trong số đó cực kì tức giận, nói nếu như không phải sợ bị áo đỏ phát hiện, hắn ta dù có chết cũng sẽ không tồn tại cùng một tên rác rưởi.”
“Áo đỏ?” Trần Ca nghe được một thuật ngữ quen thuộc từ trong lời nói của người thanh niên.
Anh lấy điện thoại màu đen ra, mở giao diện độ thiện cảm, sau cái tên Tiểu Tiểu có viết là lệ quỷ, mà sau tên Trương Nhã thì đặc biệt ghi chú là lệ quỷ áo đỏ.
Đừng thấy chỉ nhiều hơn hai chữ, trong điện thoại màu đen, Trương Nhã còn sở hữu một giao diện dành riêng cho mình.
Trần Ca suy nghĩ miên man, quái vật được Vương Hải Minh dẫn ra từ Khu Nội Trú Số Ba biết đến sự tồn tại của áo đỏ. Điều này nói rõ trong Khu Nội Trú Số Ba rất có thể có lệ quỷ áo đỏ!
“Lệ quỷ cùng cấp bậc với Trương Nhã.”
Trần Ca ngẫm lại đã thấy đau đầu, ma gương đầu tiên anh gặp phải đã bị Trương Nhã chơi chết, bởi vậy có thể thấy khi đối diện với áo đỏ, tàn niệm của quỷ hồn bình thường chẳng có chút sức đánh trả nào.
Anh khẽ thở dài, ý bảo người thanh niên tiếp tục nói.
“Trừ áo đỏ, tôi còn tổng kết được một vài điểm yếu của bọn họ, vốn muốn đến phút cuối cá chết lưới rách sẽ dùng tới.” Người thanh niên ngồi bên giường, cũng không ngại mùi thối từ túi nylon đen bên cạnh: “Những con quái vật kia rất ít xuất hiện trước 12 giờ đêm, bọn họ sợ ánh sáng mạnh, không thích môi trường ồn ào, còn có điểm quan trọng nhất, hình như bọn họ sợ mèo.”
“Sợ mèo?” Trần Ca lập tức có hứng thú.
“Đúng, người đàn ông trong mơ bảo tôi chuẩn bị rất nhiều vật sống, chỉ duy nhất mèo hoang là không, vì thế tôi cảm thấy bọn họ có khả năng là sợ mèo.” Lời người thanh niên nói không phải không có lí, nhưng cái này nói cho cùng vẫn chỉ là một suy đoán, chưa có ai chứng thực.
Nếu như có thể, Trần Ca cũng không muốn trở thành người đầu tiên đi thử nghiệm: “Mình có cần phải trở về nhà ma của mình thử không?”
Người thanh niên thấy Trần Ca hồi lâu không mở miệng, cậu ta cũng không dám nói gì. Còn người đàn ông trung niên dù chẳng hiểu gì nhưng lại cảm thấy rất lợi hại, nghe đối thoại của hai người đã trợn to hai mắt.