Chương 134: Anh Long khóc rồi!
Trên gương mặt non nớt điểm xuyết thêm những vệt máu tím, cô có một đôi mắt linh động, bờ môi rất mỏng, lúc cười lên trông thật đẹp.
Bùi Hổ cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với con gái ở khoảng cách gần như thế này, cậu ta nhìn về phía gương mặt đang vặn lại 180o kia, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Tại sao lại trở nên như vậy? Lần đầu tiên không bị con gái từ chối, không bị ma dọa đến bỏ rơi bạn bè, hai chuyện vui vẻ chồng lên nhau. Mà hai phần vui vẻ lại mang đến cho mình thêm nhiều hạnh phúc. Thứ có được vốn nên là khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc như trong mơ vậy... Nhưng mà, tại sao? Lại trở nên như thế này?”
Con rối vặn đầu lại 180o, cái đầu quay ngược về hướng sau lưng kia nhẹ nhàng chớp mắt, làn da mịn màng tựa như sưng tím lên vì khó thở.
Nhìn vào con mắt bị lồi ra kia, cả người Bùi Hổ ngơ ra.
“Cứu mạng!”
Một giọng nam cao vút truyền ra từ Trường Trung học Mộ Dương, Bùi Hổ nắm lấy cái phù hiệu rồi chạy ra khỏi phòng học!
Cái phù hiệu nằm trên cổ con rối, cả người con rối bị lôi dậy, bàn ghế xung quanh cũng bị đụng ngã, tất cả những con rối trong phòng học đều bắt đầu hoạt động.
Bùi Hổ liều mạng xông ra cửa phòng học, cậu ta tạo ra động tĩnh lớn như thế này làm Vương Văn Long vốn đang nghi có phải con rối đi theo mình hay không bị giật mình, không nói hai lời đã trực tiếp chạy về phía cửa!
Hai người họ cách cửa phòng học một khoảng rất gần, một trước một sau, thế nhưng người khổ nhất vẫn là Vương Hải Long một mình đi tới nơi sâu nhất trong phòng học.
Con rối trong cả căn phòng bị đụng trúng, đầu người lăn xuống, tay chân loạn xạ, nhìn vào giống như toàn bộ bọn chúng đều đã sống lại vậy!
“Đệt! Chuyện gì đây!” Anh Long một mình đứng trong góc phòng học, có cảm giác bản thân như đang rơi vào địa ngục, cái cảnh này đúng là cả đời cũng không quên được!
“Đợi tôi với!”
Anh ta cầm lấy cái phù hiệu được đặt trên bàn, vật lộn vất vả với đám con rối bên trong để chạy ra ngoài, còn chưa ra ngoài đã nghe thấy tiếng gọi thảm thiết của Bùi Hổ: “Đừng đuổi theo tao! Đừng đuổi theo tao!”
Bùi Hổ đã quên rằng cái phù hiệu trong tay mình đang được thắt trên cổ con rối, trong lúc hoảng loạn, cậu ta mang cả con rối cùng xông ra cửa phòng học.
“Đừng đuổi theo tao nữa!”
Cậu ta luôn cảm thấy sau lưng mình đang cõng thứ gì đó, từ lúc đi ra khỏi phòng học cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đóng chặt cửa lại.
“Mẹ nó!” Anh Long ở phía sau tức điên tiết lên, anh ta dốc toàn lực chạy, không kịp dừng lại, đầu liền bị đập vào cửa phòng!
“Cộp!”
Anh ta ngồi dưới đất, trong phòng học tối lờ mờ, đầu người rơi loạn xạ, vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm anh ta.
Mặt của từng con rối cứ lắc lư trước mắt Vương Hải Long, anh ta cảm thấy thân thể không còn chút sức lực nào, cả người lạnh ngắt, đôi mắt không biết từ lúc nào đã ngấn đầy nước mắt.
“Bùi Hổ, đệt ông mày...”
Sau khi Bùi Hổ và Vương Văn Long xông ra khỏi phòng học cuối cùng, cả hai tựa vào vách tường, thở hồng hộc.
“Dọa chết tôi rồi, phòng học này có vấn đề, chắc chắn có vấn đề!”
“Con rối biết động đậy! Cô ta nháy mắt với tôi rồi!”
“Bùi Hổ, đằng sau cậu! Nhìn đằng sau cậu kìa!”
Hai người kinh ngạc hét lên, Bùi Hổ lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn một cái, con rối nữ kia đang treo trên người mình.
Cậu ta bị dọa đến run rẩy, vội vàng ném con rối ra giữa hành lang.
Con rối rơi dưới đất, cái đầu nhân tạo xinh đẹp kia của nó lăn ra khỏi cơ thể, trên mặt nở một nụ cười quỷ dị dừng lại ở góc phòng.
“Lúc nãy con rối này cứ quay mặt về phía tôi mà cười, thế mà còn theo ra ngoài nữa.” Bùi Hổ vẫn còn sợ hãi: “Hay là chúng ta đừng chơi nữa, nhà ma này mạnh quá, khó trách ông chủ đưa hẳn 20.000 tệ, căn bản là không có ai hoàn thành được quy tắc ấy!”
“Mới vào được hơn 4 phút mà cậu đã từ bỏ rồi? Ra ngoài mặt mũi để đâu?” Vương Văn Long thở hổn hển một lúc lâu rồi mới hồi phục lại: “Chắc phòng học là cảnh khó nhất, bây giờ số phù hiệu trong đó đã bị chúng ta tìm ra, tôi nghĩ có lẽ chúng ta cũng nắm chắc vài phần thành công đấy!”
“Muốn chơi thì các người chơi, tôi đi trước đây.”
“Đợi một chút.” Đậu Mộng Lộ ở bên cạnh mãi không nói lời nào chạy về phía phòng học nhìn: “Không phải, sao chỉ có hai người ra thôi? Anh Long đâu?”
“Anh Long?” Bùi Hổ và Vương Văn Long nhìn trái nhìn phải, gương mặt biến sắc: “Hình, hình như vẫn còn ở bên trong.”
Hai người mau chóng mở cửa phòng học ra, anh Long đang đứng đơ ra bên cạnh bục giảng, khóe mắt vẫn còn đọng lại nước.
“Anh Long! Sao anh vẫn còn ở bên trong?”
Bờ môi tím thắt lại, nghe xong những lời này, cả hốc mắt anh Long ngấn lệ: “Hai người còn có mặt mũi hỏi tôi tại sao lại ở trong này à? Tôi cũng rất muốn biết vì sao tôi lại ở trong này đấy! Đỡ tôi dậy!”
Chật vật một lúc, cuối cùng Vương Hải Long cũng đứng dậy được.
Anh ta hoạt động hai tay, xương cốt phát ra tiếng giòn vang.
“Anh Long, hay là thôi đi. Chúng ta ra chỗ cửa vào ngồi 20 phút sau đó hãy ra ngoài. Giả vờ là đã tham quan được 20 phút rồi, cũng không sợ mất mặt.” Vương Văn Long nhỏ giọng nói ra ý kiến của bản thân.
“Này mà em cũng nghĩ ra được.” Vương Hải Long âm thầm lau mắt: “Giả vờ tham quan đồng nghĩa với việc thừa nhận bản thân không làm được, mấy người nhớ kĩ cho tôi, trên đời này không có ma, tất cả đều là mánh khóe của ông chủ nhà ma, nói không chừng hiện giờ anh ta đang nhìn chúng ta qua camera đấy.”
“Anh Long nói có lí, chúng ta mà ra cửa vào ngồi ở đó thật, đến lúc đó ông chủ nhà ma lại mở tấm bảng gỗ ra, ngại biết bao nhiêu chứ?” Lúc này Hạ Mỹ Lệ đang đứng bên cạnh anh Long.
“Nhưng đến bây giờ vẫn còn không biết cảnh tượng này to đến mức nào, cứ đi vào bên trong, nhỡ đâu lại gặp phải những thứ còn đáng sợ hơn thì phải làm sao?” Bùi Hổ khóc cầu xin: “Lúc chúng ta vào đến một diễn viên của nhà ma này cũng không nhìn thấy mà đã bị dọa thành như này rồi, tôi cảm thấy mọi người cứ đừng gắng gượng nữa, đến chết vẫn còn cần sĩ diện.”
“Bớt nói nhảm, ban nãy các người vứt tôi một mình trong phòng học, món nợ này tôi còn chưa tính đấy, giờ muốn tạo phản rồi đấy à?” Vương Hải Long trừng mắt lườm hai người: “Nhìn xem cái dáng vẻ không ra gì của hai người, còn không bằng hai đứa con gái.”
“Vừa nãy cũng đâu phải bọn em khóc…”
Vương Văn Long lẩm bẩm một tiếng, Vương Hải Long lại vờ như chưa nghe thấy gì, tiếp tục giảng đạo: “Ngã ở đâu thì trèo lên từ đó, tôi thấy vẫn còn thời gian mười mấy phút, chúng ta nhanh hơn một chút có lẽ sẽ có cơ hội tìm thấy tất cả phù hiệu.”
Nói xong anh ta đưa tay mình ra, nắm chặt một cái phù hiệu trong tay: “Đây là cái tôi tìm thấy trong phòng học, cộng thêm cái lúc đầu của Bùi Hổ, chúng ta đã có tổng cộng ba cái phù hiệu rồi.”
“Là bốn cái, ở trong ngăn kéo em tìm thấy một cái.” Vương Văn Long lấy phù hiệu học sinh mình tìm thấy ra.
“Rất tốt, tuy rằng quá trình hơi ngoằn ngoèo một chút, nhưng kết quả cũng không tồi.” Vương Hải Long bỏ tất cả phù hiệu vào túi của mình: “Thực ra nghĩ kĩ lại thì phòng học này cũng chẳng có gì đáng sợ cả, chỉ là con rối làm rất giống thật, mấu chốt là chúng ta không được làm loạn lên, đặc biệt là cậu đấy Bùi Hổ, đừng có hơi một tí là bị dọa sợ thế.”
“Nhưng tôi thật sự đã nhìn thấy con rối nháy mắt đó, lúc đấy mặt của nó còn có cử động, hình như là cổ bị bóp chặt, giống như sắp nghẹt thở đến nơi rồi ấy!” Trong lòng Bùi Hổ rất ấm ức.
“Cậu thôi đi, cậu mà sợ thì mau ra đứng đằng sau với Mỹ Lệ, thuận tiện chặn lại cái miệng của mình.” Vương Hải Long mất kiên nhẫn phất tay, đi thẳng về chỗ sâu hơn trong cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương.
“Là thật mà.” Bùi Hổ đi theo đằng sau, mấy người đi thẳng về phía trước, không ai phát hiện ra con rối đang bị bỏ lại ở giữa hành lang đang từ từ bò đến chỗ cái đầu rối bị rơi trong góc.