Chương 141: Xem ai lên tiếng trước
Năm người Vương Hải Long là những ví dụ sống động khiến cho những lời nói của Trần Ca đầy sức thuyết phục.
“Lần đầu tiên nghe nói cảnh tượng kinh dị trong ngôi nhà ma được phân cấp nhưng ông chủ ngôi nhà ma phân tích rất chuyên nghiệp.”
“Mặc dù nói là vì muốn tốt cho khách tham quan nhưng tôi vẫn muốn tham quan cảnh tượng kinh dị nhất.”
Khách tham quan bàn luận sôi nổi, cuối cùng đã chấp nhận quy định mới của nhà ma.
Trần Ca thở phào nhẹ nhõm, dìu đỡ mấy người Vương Hải Long đến chỗ các sinh viên Học viện Pháp y đã từng nằm: “Sao rồi? Cảm thấy đỡ hơn chưa? Nếu không ổn thì gọi bác sĩ.”
“Không cần đâu, đỡ hơn rồi.” Người nói là Vương Hải Long, đôi môi tím tái, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt lờ mờ như bị che bởi một lớp sương.
“Ý thức vẫn tỉnh táo, còn có thể nói chuyện, có vẻ thực sự không sao.” Trần Ca ngồi xổm bên cạnh Vương Hải Long: “Tính ra anh còn may mắn, lần trước có một anh chàng cũng chơi cảnh đó, nghe nói cậu ta vẫn còn ở trong bệnh viện chưa được ra.”
Sau khi nghe những lời của Trần Ca, anh Long nở một nụ cười cay đắng: “Anh đang an ủi tôi phải không?”
“Tôi chỉ đang nói sự thật.” Trần Ca lấy lại tất cả các phù hiệu trên người họ, đứng dậy nói với chú Từ: “Chúng ta quay về thôi.”
Nhìn cảnh tượng như rất quen thuộc trước mắt, chú Từ nghiêm túc suy nghĩ liệu có nên xây dựng một trạm nghỉ ngơi bên cạnh ngôi nhà ma hay không, cứ nằm dưới đất như thế cũng không được tốt lắm.
Vốn dĩ ông rất tức giận nhưng sau khi nghe những gì Trần Ca nói thì cảm thấy cũng có lý. Sau khi các cảnh tượng kinh dị được phân cấp thì tình trạng bị dọa tới ngất xỉu sẽ giảm đi rất nhiều.
Chú Từ tự an ủi trong lòng rồi hỏi thăm mấy người Vương Hải Long, sau khi nhận được câu trả lời không sao, ông mới đi theo Trần Ca.
“Tiểu Trần, chuyện sáng nay có phải cậu đã lên kế hoạch trước hay không? Cậu có chắc chắn muốn phân cấp các cảnh tượng kinh dị không? Mặc dù thu nhập của cảnh tượng sẽ tăng lên nhưng liệu có mất đi một lượng khách tham quan tiềm năng không?”
“Việc phân cấp các cảnh tượng kinh dị là bắt buộc.” Thái độ của Trần Ca rất kiên quyết: “Lý do tại sao cháu làm như vậy thì lúc nãy đã nói rồi, đơn giản chỉ là để bảo vệ mọi người vì sau này sẽ có thêm nhiều cảnh tượng mới trong nhà ma của cháu và những cảnh đó quá nguy hiểm đối với khách tham quan bình thường.”
“Biết rõ là quá nguy hiểm, tại sao không sửa lại? Dù sao chúng ta phải làm hài lòng hầu hết mọi người.” Ý kiến của chú Từ cũng tốt nhưng hơi bảo thủ.
“Có nhiều thứ không cách nào sửa được, đợi sau này chú sẽ biết.” Trần Ca chưa đi được bao xa thì nhớ ra một chuyện: “Chú ơi, trong nhà kho của khu vui chơi còn dư camera an ninh nào không?”
“Có mấy cái dự phòng, số lượng không nhiều, cậu muốn làm gì?”
“Cháu muốn mượn mấy cái gắn ở hầm đậu xe, cảnh tượng mới không có camera giám sát nên trong lòng cháu không an tâm cho lắm.” Trần Ca lộ ra nụ cười thật thà chất phác như Hạc Sơn.
“Mượn camera giám sát sao? Vậy mà cậu cũng nghĩ ra được.” Chú Từ xua tay: “Mượn thì không được, bán lại cho cậu theo giá đã qua sử dụng thì được. Nhưng tôi cũng không thể tự ý lấy đồ trong kho, buổi chiều tôi sẽ xin chỉ thị của giám đốc La. Ngôi nhà ma của cậu đang từ từ có xu hướng trở thành biểu tượng của khu vui chơi nên tôi nghĩ ông ấy sẽ đồng ý thôi.”
Hai người quay trở lại cửa ngôi nhà ma, chú Từ tiếp tục bán vé, Trần Ca để tất cả phù hiệu về chỗ cũ, sau đó vào cảnh Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm để đóng giả một kẻ giết người điên cuồng.
Trong khoảng thời gian này cũng có nhiều người đã thử thách cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương nhưng hầu hết đều không dám đi vào phòng học cuối cùng, chỉ mới đi một nửa đã vội vã chạy ra.
Lối vào của cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương không sử dụng cổng sắt mà chỉ là một cánh cửa bằng gỗ. Nếu khách tham quan cảm thấy sợ thì họ có thể đi ra bất cứ lúc nào. Ít có ai ngay thẳng như nhóm năm người Vương Hải Long nên cũng không xuất hiện thêm chuyện gì ngoài ý muốn.
Tới giờ nghỉ giữa trưa, Trần Ca vừa cởi áo khoác của Bộ Trang Phục Bác Sĩ Nát Sọ đi ra khỏi ngôi nhà ma thì hai anh em Vương Hải Long đến gần.
“Tại sao hai người vẫn còn ở đây? Chuẩn bị trải nghiệm lần thứ hai hả?”
Trần Ca tuỳ ý nói, không ngờ hai anh em phản ứng dữ dội, liên tục lắc đầu: “Anh đừng hiểu lầm, sáng nay là do chúng tôi lỗ mãng, hy vọng anh không để bụng.”
“Giọng điệu của anh hoàn toàn khác buổi sáng, đừng vòng vo nữa, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng.” Trần Ca mở ngôi nhà ma lâu như vậy, có loại người nào mà anh chưa gặp qua, đối phương vừa mở miệng nói là anh biết chắc chắn có chuyện.
Người có tính cách mạnh mẽ như Vương Hải Long, lúc này lại hơi ngượng nghịu: “Thật ra, tôi và Văn Long còn có một em trai tên là Vương Thanh Long. Trước năm tuổi, đứa bé này như một đứa trẻ bình thường, rất hoạt bát, tính cách cũng rất tốt. Nhưng không biết tại sao, sau năm tuổi, thằng bé đột nhiên bị câm, không thể nói một câu hoàn chỉnh. Cha tôi đã tìm mọi cách, khám bác sĩ, tìm thầy lang nhưng cuối cùng nghe lời một thầy bói đổi tên của thằng bé mà vẫn không được.”
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Trần Ca nghe đến nỗi hơi mơ hồ, tại sao một đứa bé năm tuổi lại đột nhiên bị câm.
“Vậy tôi sẽ nói ngắn gọn.” Vương Hải Long xác nhận không có ai xung quanh mới đi đến trước mặt Trần Ca: “Ông chủ, tôi thấy một cô gái rất đáng sợ trong ngôi nhà ma của anh, lúc đó cô ta đứng sau lưng tôi và đạp lên vai tôi. Cảnh tượng này giống hệt như cảnh em trai tôi mô tả lại vào đêm trước khi xảy ra chuyện!”
Vương Văn Long cũng đến gần: “Đó là sự thật, lúc đó ba anh em chúng tôi đang ngủ chung phòng. Sau nửa đêm, thằng bé đột nhiên ngồi dậy và nói rằng có ai đó đạp lên vai nên muốn hai anh em chúng tôi kéo ra giúp nó. Khi đó tôi và anh trai ngủ đến mơ mơ màng màng không ai thèm để ý, tưởng em trai đang gặp ác mộng thôi. Kết quả là sáng ngày hôm sau thức dậy, thằng bé không nói được nữa, chỉ có thể phát ra âm thanh nhưng không thể nói câu hoàn chỉnh.”
Vương Hải Long sờ vai mình, giọng hơi run rẩy: “Em trai không thể nói được, vì vậy chúng tôi đã để thằng bé viết những gì muốn nói ra. Kết quả là nội dung thằng bé viết rất khủng khiếp. Tối hôm đó thằng bé thấy bên ngoài bức tường có người nhìn chằm chằm nó, sau đó không biết bằng cách nào mà người đó vào được phòng.”
“Chuyện này rất khủng khiếp sao?” Bản thân Trần Ca đã trải qua nhiều cảnh kinh khủng hơn thế này.
“Khi còn nhỏ, chúng tôi sống ở nông thôn, do sợ có trộm nên làm bức tường bên ngoài cao hai mét rưỡi. Em tôi nhìn thấy có một người đứng bên ngoài bức tường. Nếu thằng bé không nhìn nhầm thì người đó cao ít nhất hai mét sáu!”
“Hai mét sáu có còn là con người không?”
“Vấn đề nằm ở đó!” Vương Hải Long cố gắng hết sức để nói rõ: “Điều đáng sợ hơn là người đó dễ dàng vào nhà và bắt em tôi chơi trò chơi với hắn. Nếu thằng bé không đồng ý, hắn ta sẽ lấy đi thứ gì đó trên người em tôi.”
“Em trai của anh đã từ chối hắn sao? Nên đối phương đã lấy đi giọng nói của thằng bé?” Trần Ca suy đoán.
“Không phải vậy.” Vương Hải Long vỗ vỗ vai mình: “Em trai tôi đồng ý chơi trò chơi với con quái vật đó. Trò chơi mà họ chơi được gọi là - Xem ai lên tiếng trước. Sau khi thằng bé gật đầu đồng ý chơi trò chơi này, con quái vật đó đã đứng lên vai em tôi, sau đó vóc dáng của nó trở nên cao hơn.”