Chương 140: Phân loại cảnh tượng kinh dị
Vương Văn Long ngồi trong một cái giếng khô chỉ sâu có một mét. Đôi tay cậu ta đập vào trong không khí, giống như đang vật lộn cùng thứ gì đó.
“Cậu đứng yên ở nơi này, tôi sẽ đưa cậu ta ra.” Trần Ca hô to vài tiếng vào trong giếng, lúc này Vương Văn Long mới dừng động tác lại. Cậu ta giống như đã phải chịu việc gì quá đáng sợ. Ánh mắt cậu ta dại ra, ngẩng đầu nhìn lên.
Khi đôi mắt vô thần của cậu ta chạm đến Bùi Hổ thì đồng tử đang giãn ra của cậu ta đột nhiên có tiêu cự.
Thân thể cậu ta tức đến phát run. Vương Văn Long giống như tránh thoát khỏi sự trói buộc nào đó, gầm lên với Bùi Hổ: “Thằng chó! Mày còn dám quay lại đây!”
“Cậu nghe tôi nói. Tình huống lúc ấy vô cùng phức tạp. Nếu tôi không chạy, cả hai chúng ta đều gặp nguy hiểm.”
“Cái beep!”
“Thật đấy! Tôi lấy mình làm con mồi, dẫn cái thứ kinh dị nhất rời khỏi đây! Không tin thì cậu hỏi ông chủ của ngôi nhà ma đi!” Bùi Hổ cũng vô cùng ấm ức. Cậu ta bị đầu người nhìn chằm chằm, nằm bất động ở gầm giường hơn mười phút. Nếu người nào chưa bao giờ trải nghiệm chuyện này thì sẽ không biết nó đáng sợ như thế nào đâu.
“Hai người muốn cãi nhau thì ra bên ngoài cãi.” Nhìn thấy Vương Văn Long sung sức như vậy, Trần Ca cũng yên tâm: “Cậu đến đây, bắt lấy tay của tôi.”
Phát hiện Trần Ca ở đây, Vương Văn Long mới bớt bớt một chút: “Không được, nửa thân dưới của tôi bị tê rần rồi.”
“Bị tê hả?”
Trần Ca nhảy vào trong giếng, phối hợp cùng với Bùi Hổ đưa Vương Văn Long ra khỏi giếng.
Sau khi cứu người ra ngoài, Trần Ca cũng không vội vã rời đi. Buổi sáng khi anh giấu phù hiệu ở giếng khô đã kiểm tra qua, bên trong giếng chỉ có hai người giả, không tính là quá đáng sợ.
Ở bên ngoài giếng, Vương Văn Long và Bùi Hổ còn đang cãi nhau. Trần Ca ngồi xổm xuống để nhìn kỹ mặt người giả. Trong đó có một người giả là nam mở to hai mắt, khác với lúc sáng.
“Hai người giả bị chôn trong giếng chắc là cha mẹ Phạm Úc. Nếu như bọn họ hóa thành lệ quỷ thì khẳng định rằng sẽ không dễ đối phó như vậy, hẳn chỉ là tàn niệm thôi.”
Trần Ca nhớ đến lúc Phí Hữu Lượng tham quan cảnh tượng. Lúc ấy cậu ta bị Bút Tiên chiếm giữ thân thể, chuẩn bị trốn đi, cuối cùng bị hơn hai mươi tàn niệm trong phòng học ngăn cản.
Sau đó mấy tàn niệm nhập vào thân thể của cậu ta, điều khiển cậu ta đi tới bên cạnh giếng sâu. Hình như bọn họ chuẩn bị trừng phạt Bút Tiên, nhưng bởi vì một số nguyên nhân nên đã từ bỏ.
“Trước đây Bút Tiên phạm sai lầm, các tàn niệm khác muốn trừng phạt nó nên đã đi đến cạnh giếng. Chẳng lẽ là chuẩn bị ném Bút Tiên xuống giếng sao?” Trần Ca lại nhìn cha mẹ Phạm Úc đang được chôn ở dưới cát, càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình. Giếng khô là nơi trấn phong các tàn niệm mắc sai lầm.
“Nếu nghĩ như vậy, có cảm giác tinh thần trọng tình trọng nghĩa của tàn niệm trong lớp học kia rất mạnh.” Tất cả tàn niệm lúc còn sống đều là cô nhi. Họ được ông hiệu trưởng thu dưỡng và xem Trường Trung học Mộ Dương như là nhà của mình. Bây giờ điện thoại màu đen của Trần Ca tái hiện lại cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương, những tàn hồn này chỉ muốn sống an ổn ở đây.
“Chỉ cần hai người không làm ra chuyện gì quá đáng, nhà ma của tôi chính là ngôi nhà của hai người.” Trần Ca nhìn người giả trên mặt đất, không nói nhiều lời nữa. Anh nhảy ra khỏi miệng giếng.
Chờ khi anh nhìn vào giếng một lần nữa, đôi mắt của hai người giả đã nhắm lại.
“Đi thôi. Tôi đưa các cậu đi ra ngoài.” Trần Ca đỡ Vương Văn Long lên. Nỗi sợ hãi trong đôi mắt anh chàng này vẫn chưa biến mất. Vừa rồi cậu ta có thể tỉnh táo lại chỉ vì trong nháy mắt thấy được Bùi Hổ, lửa giận của cậu ta đã áp chế tất cả cảm xúc khác.
Trần Ca lôi kéo, phí sức chín trâu hai hổ, cuối cùng anh cũng đưa năm người này rời khỏi cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương.
Khi tấm màn chắn ánh sáng ở cửa ngôi nhà ma được xốc lên, tất cả khách tham quan vây xem đều hít một hơi lạnh.
Ở bên ngoài, bọn họ có thể nghe thấy được những tiếng hét chói tai không ngừng truyền ra từ ngôi nhà ma, nhưng không có ai nghĩ rằng sẽ thảm thiết đến nông nỗi này.
“Những người này đã trải qua những việc gì vậy?”
“Chưa đến nửa tiếng nữa…”
“Pentakill luôn hả?”
Chú Từ đưa lưng về phía ngôi nhà ma đang nghiêm túc bán vé. Khi phát hiện ánh mắt của mọi người đều dồn về phía sau lưng của mình, ông có dự cảm không lành cho lắm. Ông xoay người lại nhìn, tóc ông dựng đứng lên vì sợ.
“Chết tiệt! Tại sao lại gục hết vậy!”
Chú Từ không bán vé nữa, ông chạy qua nâng Vương Hải Long và Hạ Mỹ Lệ dậy.
“Bị sợ hãi một chút, đổ mồ hôi, còn những thứ khác thì không sao cả.” Trần Ca buông cánh tay của Vương Văn Long ra: “Cậu có thể tự đi được rồi chứ?”
Nghe Trần Ca nói như vậy, những du khách vây xem ăn ý lùi về sau một bước.
“Đường còn không đi nổi. Con mẹ nó, đây là chỉ sợ hãi một chút sao?”
“Chỉ là đổ mồ hôi? Anh cũng lạc quan quá đi!”
Vương Văn Long bị mọi người nhìn đến ngượng ngùng. Cậu ta thử bước hai bước, giống như vừa mới biết tập đi.
“Văn Long, Bùi Hổ!” Một anh chàng cao to mặc áo ba lỗ chen ra khỏi đám người, trên vai người này xăm một cái đầu sói. Bước chân cậu ta rất dài, xông đến đỡ Vương Văn Long: “Có chuyện gì xảy ra với mọi người vậy? Tôi ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét thảm thiết của mọi người.”
Trần Ca liếc nhìn người này. Sáu người bọn họ đến cùng nhau, dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, bây giờ anh chàng này phải đi thử thách một mình.
“Lớn tiếng đến thế sao?” Vương Văn Long hận không thể tìm một chỗ để chui vào, cậu ta hất tay anh chàng lực lưỡng ra.
Thấy Vương Văn Long không để ý tới mình, anh chàng lực lưỡng nhìn về phía Trần Ca: “Anh đã làm gì với anh em của tôi vậy?”
“Anh em?” Trần Ca cảm thấy giọng điệu của anh chàng lực lưỡng này hơi kỳ lạ, nhưng anh cũng không quan tâm mấy. Anh tiến về phía trước một bước, đối mặt với tất cả khách tham quan ở đây: “Trước khi bọn họ đi vào tôi đã nói rồi, cảnh tượng kinh dị có phân loại! Chỉ khi có thể thông qua cảnh tượng phía trước mới có thể tiến vào và chịu đựng được các cảnh tượng đáng sợ phía sau. Nhưng mà mấy người bọn họ đâu có nghe, muốn đi trải nghiệm. Kết quả là năm người này biến thành như vậy đấy.”
Đứng ở trước cửa nhà ma, Trần Ca không quan tâm đến anh chàng lực lưỡng. Vẻ mặt của anh dần trở nên nghiêm túc hơn: “Tôi vừa mới đưa ra phân loại cảnh tượng kinh dị. Có rất nhiều bạn ở đây nghi ngờ rằng tôi đang lừa tiền, ép tiêu thụ. Thật ra mọi việc không phải như vậy, tôi chỉ muốn bảo vệ mọi người. Bởi vì cảnh tượng kinh dị hai sao mới mở ra này không thích hợp cho tất cả mọi người tham quan. Chỉ số kinh dị của nó vượt xa các ngôi nhà ma khác trên thị trường!”
Trần Ca nắm hàng rào bảo vệ ở cổng ngôi nhà ma: “Nhà ma ở vùng ngoại ô phía tây đã kinh doanh rất nhiều năm, từ lúc sắp bị đóng cửa đến bây giờ, tỷ lệ khen ngợi đã đạt đến 90%. Chính là bởi vì chúng tôi chưa bao giờ lừa gạt khách tham quan. Chỉ cần mọi người tới thì tôi sẽ mang đến trải nghiệm đáng sợ nhất cho mọi người!”
“Nhưng mọi người có bao giờ nghĩ đến một vấn đề, năng lực thừa nhận kinh dị của mỗi người là không giống nhau. Chúng tôi đuổi theo sự kinh dị tột độ, nhưng có một vài cảnh tượng quá kích thích đối với những người chưa đi nhà ma bao giờ. Cho nên chúng tôi đã cẩn thận suy xét mới đưa ra các quy tắc phân loại cảnh tượng kinh dị.”
Muốn triển khai quy định mới cần phải có sự thừa nhận từ các khách tham quan mới được, thậm chí phải để bọn họ chủ động ủng hộ, bây giờ Trần Ca làm mọi thứ chỉ vì muốn khách tham quan chấp nhận quy định này.
Anh vừa đặt tiền thưởng cho việc tham quan cảnh tượng kinh dị mới, cổ vũ khách du lịch tham quan, vừa dùng năm người Vương Hải Long để làm gương cho mọi người, nói cho khách tham quan biết đó là hậu quả của việc không tuân thủ quy định.
Nếu như mọi người muốn lấy tiền thưởng, vậy phải dựa vào quy tắc của ngôi nhà ma. Đầu tiên phải tham quan cảnh tượng có chỉ số hù dọa thấp, sau khi qua cửa mới có thể khiêu chiến cảnh tượng mới.
Một khi chế độ này được tiến hành, mỗi một cảnh tượng của nhà ma đều được sử dụng một cách hữu hiệu nhất. Điều quan trọng nhất chính là chỉ cần có thể không ngừng mở khóa cảnh tượng có chỉ số hù dọa cao hơn, toàn bộ cảnh tượng của ngôi nhà ma sẽ được kích hoạt. Nó sẽ càng lúc càng hấp dẫn với mọi người, đặt nền móng cho khu vui chơi lấy chủ đề kinh dị sau này.