Hệ thống nhà ma

Chương 142: Tất cả các manh mối đều hướng đến một nơi

Chương 142: Tất cả các manh mối đều hướng đến một nơi

Thoạt nhìn thì thấy lời nói của Vương Hải Long không có gì nhưng khi nghĩ kỹ hơn thì rất đáng sợ.
“Con quái vật đứng lên vai em trai anh à? Sau đó cơ thể của con quái vật đó trở nên cao hơn hả?” Một người cao hai mét sáu đứng trên vai đứa bé, Trần Ca không thể tưởng tượng nổi hình ảnh này.
“Em tôi đã viết như vậy, còn một số điều diễn đạt không được rõ ràng thì thằng bé cố gắng vẽ ra.” Vương Hải Long lấy điện thoại di động ra: “Lần gần đây nhất chúng tôi đưa thằng bé đến bác sĩ, bác sĩ đã yêu cầu thằng bé dựa trên những ký ức vẽ lại thứ đó.”
Trần Ca cầm điện thoại nhìn thoáng qua, trong hình là một bức tranh rất kỳ lạ.
Ở dưới cùng của tờ giấy trắng vẽ một đứa bé lùn lùn mập mạp, cậu ta chỉ chiếm khoảng một phần mười của toàn bộ tờ giấy và chín phần mười còn lại bị người kỳ lạ trên vai chiếm hết.
“Đây là cái gì?” Trần Ca nhìn chằm chằm vào người kỳ lạ trên vai đứa bé, nhìn vẻ ngoài giống như một người phụ nữ đang xõa tóc nhưng những đặc trưng cơ thể lại giống một người đàn ông. Người đó rất ốm, giống như hai cây tre được bao vải trắng bao lại.
“Anh không biết à? Tôi đã thấy một cảnh tương tự trong ngôi nhà ma của anh, đó là một cô gái đứng lên vai khách tham quan. Lúc đó tôi nghĩ đến câu chuyện mà em trai tôi đã nói.” Vương Hải Long lấy điện thoại về, anh ta nhìn ngôi nhà ma ở đằng xa, nỗi sợ hãi trong mắt vẫn chưa tan biến: “Anh có thể thiết kế ra cảnh tượng này thì ít nhiều gì cũng biết về truyền thuyết này chứ? Khi cô gái kia đứng lên vai tôi, cảm giác rất chân thật, nếu không phải lý trí nói cho tôi biết đây là đang tham quan một ngôi nhà ma thì không chừng tôi phải tự hỏi liệu mình có phải đã thực sự gặp ma rồi không.”
“Ngôi nhà ma của chúng tôi sử dụng công nghệ 4D mới nhất, thông qua các mánh khoé đặc biệt sẽ tác động đến toàn bộ giác quan của khách tham quan như thị giác, thính giác, khứu giác và xúc giác từ mọi hướng, vì vậy anh sẽ cảm thấy có gì đó đang đè trên vai.” Trần Ca mặt không đỏ tim không loạn, nghiêm túc nói: “Còn với việc bị ma đứng lên vai, có lẽ chỉ là một sự trùng hợp.”
“Được thôi.” Vương Hải Long vẫn không muốn bỏ cuộc: “Anh có thể cho tôi biết nguồn cảm hứng để thiết kế ra cảnh đó là từ đâu không?”
Vương Hải Long này là một người rất cứng đầu, nhất quyết phải hỏi tới cùng.
Trần Ca suy nghĩ một lúc: “Trên thế giới này không có ma, đó chỉ là thứ mà mọi người tưởng tượng, tôi biết anh đang lo lắng cho em trai mình nhưng việc chữa trị không thể vội vàng. So với việc hỏi tôi thì không bằng đến gặp bác sĩ tâm lý, tôi có thể giới thiệu cho anh một chuyên gia.”
Khu vui chơi có thể bị đóng cửa sau hai tháng, Trần Ca không muốn làm chậm trễ thời gian cho những việc khác. Anh cũng là vì muốn tốt cho em trai của Vương Hải Long. Dù sao anh chỉ là một người ngoài ngành, những việc này tốt nhất nên để bác sĩ lo liệu.
“Khi còn nhỏ, cha tôi đã đưa em trai đi khám bác sĩ. Có một bệnh viện tâm thần bên cạnh nhà cũ của chúng tôi, em trai tôi đã sống trong đó một thời gian nhưng hiệu quả rất tệ.” Vương Hải Long muốn nói lại thôi.
“Anh, hay là để em nói cho.” Vương Văn Long đỡ anh trai mình: “Em tôi không biết tại sao lại cực kỳ ghét tiếp xúc với bác sĩ. Chỉ cần nhìn thấy ai mặc áo khoác trắng thì sẽ la hét, phản kháng và thậm chí ra tay đánh người. Biết được thói quen của thằng bé nên sau này khi chúng tôi đưa thằng bé đến gặp bác sĩ tâm lý, chúng tôi sẽ nói với bác sĩ trước để bác sĩ thay quần áo bình thường.”
“Ghét bác sĩ?” Trần Ca phát hiện ra điều kỳ lạ thứ hai của em trai Vương Hải Long: “Chẳng lẽ người đứng trên vai đứa bé sợ bác sĩ à? Vì vậy mỗi khi thấy bác sĩ sẽ kích động và làm tổn thương đứa bé?”
“Chúng tôi cũng không biết lý do, khi còn nhỏ chúng tôi đưa thằng bé đến bệnh viện cạnh nhà thì cũng không có gì xảy ra. Nhưng sau khi rời khỏi khu cách ly, thằng bé bắt đầu sợ bác sĩ.” Vương Văn Long nói thêm, cuối cùng hôm nay cũng nói ra bí mật giấu sâu trong lòng của anh em họ.
“Phải có một nguyên nhân nào đó cho sự thay đổi đột ngột như vậy.” Trần Ca cố gắng giúp họ phân tích: “Có phải bác sĩ đã làm gì đó kinh khủng với cậu ta trong quá trình điều trị không?”
“Không thể nào, Vương Thanh Long nhỏ nhất trong nhà, khi thằng bé được điều trị, gia đình chúng tôi đều ở cạnh chăm sóc 24/24 và bác sĩ cũng rất tốt.”
“Nếu không phải là vấn đề của bác sĩ thì có thể là do cho môi trường điều trị. Tôi nghĩ hai người nên đến nơi ban đầu Vương Thanh Long nằm viện, không chừng có thể phát hiện manh mối.” Trần Ca đưa ra lời đề nghị chân thành, nói xong anh chuẩn bị đi ăn trưa.
“Bệnh viện đó đã bị bỏ hoang từ lâu, khu số ba mà Thanh Long từng ở đã bị phong tỏa hoàn toàn, căn bản không vào được.” Vương Hải Long thở dài: “Xin lỗi, hôm nay chúng tôi bị dọa sợ nên mới nhớ đến một số chuyện của em trai.”
“Khu số ba?” Trần Ca đặc biệt nhạy cảm với số “Ba” vì nhiệm vụ của điện thoại di động màu đen: “Ban đầu em trai của anh được điều trị ở bệnh viện nào?”
“Đó là bệnh viện cạnh nhà cũ của chúng tôi, ở gần quận. Lúc đó gia đình rất nghèo nên chỉ có thể điều trị ở đó. Sau này, khi điều kiện gia đình tốt hơn thì chuyển em trai tôi đến một bệnh viện khác.”
“Tôi không hỏi anh cái này mà đang hỏi tên của bệnh viện đó là gì?” Ánh mắt Trần Ca nhìn Vương Hải Long hơi đáng sợ.
“Trung Tâm Phục Hồi Chức Năng Bệnh Tâm Thần Số Ba Cửu Giang, còn được gọi là Bệnh viện Số Ba, hình như đã bị bỏ hoang năm, sáu năm.” Hai anh em Vương Hải Long không hiểu tại sao thái độ của Trần Ca lại đột nhiên thay đổi.
“Trong trung tâm phục hồi chức năng đó có nơi nào được gọi là Khu Nội Trú Số Ba không?” Thông tin trong đầu của Trần Ca đang dần trùng khớp.
“Hóa ra anh muốn hỏi cái này, cũng có một số người gọi Khu Cách Ly Số Ba nơi em tôi từng ở là Khu Nội Trú Số Ba, cùng một chỗ nhưng cách gọi khác.”
“Tôi hiểu rồi.” Trần Ca hít một hơi: “Tôi quen biết bác sĩ tâm lý giỏi nhất ở Cửu Giang. Nếu như được, tối nay có thể đưa tôi đến gặp em trai của anh không?”
Trần Ca sợ bị từ chối nên mới nhắc đến bác sĩ Cao.
“Không có vấn đề gì, nhưng tôi hy vọng anh chuẩn bị tâm lý trước, em trai của tôi... phải nói sao đây? Nhìn không được bình thường lắm.” Vương Hải Long mỉm cười: “Nếu bác sĩ mà anh nói cũng đến thì nhớ nhắc ông ấy mặc đồ thường, em tôi rất ghét bác sĩ.”
Sau khi nói xong, anh ta lấy một tấm danh thiếp màu đen từ trong túi của mình, mặt trước viết ba chữ - Phường Long Hổ.
“Mấy người là?” Nhìn vào thiết kế khoa trương của tấm danh thiếp, Trần Ca nhớ đến người đàn ông cường tráng với hình xăm đầu sói kết hợp giọng điệu của mấy người này, anh lẩm bẩm trong lòng.
Không lẽ mấy người này là người trên giang hồ? Đây là lần đầu tiên Trần Ca được tiếp xúc với bọn họ ngoài đời.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Ca, Vương Hải Long thấp giọng nói: “Giống như những gì anh nghĩ, quán lẩu Tứ Xuyên ở Phường Long Hổ là người thân của tôi mở, WeChat và số điện thoại ở mặt sau danh thiếp.”
36%
Trần Ca nhếch miệng nhận lấy danh thiếp: “Có địa chỉ cụ thể không?”
“Buổi tối, anh đến trực tiếp nhà trọ Hải Minh trong khu phố cổ, Thanh Long và cha tôi sống ở đó.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất