Hệ thống nhà ma

Chương 143: Ba loại nhân cách

Chương 143: Ba loại nhân cách

Nghe thấy nơi mà Vương Hải Long vừa nói đến, Trần Ca hơi sững sờ: “Có phải khu nhà trọ Hải Minh mà anh nói nằm ở bên trong cùng của một ngôi nhà đúng hay không? Đồ bỏ đi bị chất đống ở bên ngoài, thoạt nhìn rất cũ nát?”
“Anh từng đi qua rồi sao?” Lúc này đến phiên hai anh em Vương Hải Long cảm thấy kinh ngạc.
“Tôi vừa đến đó vào khuya ngày hôm trước xong.” Trần Ca cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy.
“Vừa hay anh biết đường đến đấy, đêm nay hai anh em chúng tôi cũng định đi qua, tính tình của cha tôi rất cộc cằn, trước tiên chúng ta cứ tập hợp lại ở dưới lầu, chờ đến khi đủ người thì đi lên.”
Sau khi thương lượng xong, hai anh em Vương Hải Long mới rời đi.
“Ngôi nhà của Vương Thanh Long nằm ở bên cạnh Khu Nội Trú Số Ba, đêm mà cậu ta gặp chuyện không may thấy được con quái vật đó, liệu có phải là do nó chạy ra từ bệnh viện tâm thần không nhỉ? Sau này khi cậu ta đi vào Khu Nội Trú Số Ba, hình như vấn đề xảy ra càng ngày càng lớn hơn, tất cả mọi chuyện dường như đều liên quan đến Khu Nội Trú Số Ba đó.” Trần Ca nhìn hai anh em Vương Hải Long đã đi xa.
“Trên người Vương Hải Minh có mang một con quái vật chạy ra từ trong Khu Nội Trú Số Ba, dường như trên người Vương Thanh Long cũng đang có một con quái vật, bây giờ hai người họ đều sống trong nhà trọ Hải Minh...” Trần Ca chợt nhớ tới cậu thanh niên ở trong phòng 302 có nói qua một câu, cậu ta từng nghe thấy trên người Vương Hải Minh có hai giọng nói đang cãi nhau, trong đó có một người đang nói nếu như không phải sợ bị áo đỏ bắt được thì đã sớm không nể mặt mũi mà giết chết người còn lại rồi.
“Chẳng lẽ thứ mà con quái vật trên người Vương Hải Minh luôn sợ lại chính là con quái vật trên người Vương Thanh Long sao? Nếu thật là như vậy thì chẳng phải là con quái vật áo đỏ trên người Vương Thanh Long có cùng cấp bậc với Trương Nhã sao! Vương Thanh Long mới là nhân vật đáng sợ nhất ở nhà trọ Hải Minh?”
Vấn đề này hơi phức tạp, đến cả cơm Trần Ca cũng không đoái hoài tới, chỉ ngồi ở bậc thang ngoài cửa nhà ma, suy nghĩ cẩn thận.
Con quái vật trên người Vương Hải Minh không muốn trở mặt với ông ta, chắc hẳn là nó đã nhận ra cái gì rồi. Bọn họ yêu cầu người trẻ tuổi trong phòng 302 bắt những sinh vật còn sống về cho bọn họ, lúc ban đầu là chim sẻ, chó hoang, sau đó đến người sống, mục tiêu càng ngày càng to lên, bọn họ giống như đang cẩn thận kiểm tra giới hạn tồn tại của thứ gì đó.
Đều là ma gương giống nhau, nhưng con trong nhà ma của Trần Ca thì lại chẳng thèm kiêng nể gì cả, chỉ cần tìm thấy người sống đi một mình là sẽ ra tay. Nếu mang ra so sánh thì con quái vật trên người Vương Hải Minh còn khiêm tốn nhiều lắm.
Rất rõ ràng là con quái vật trên người Vương Hải Minh đang sợ, nếu dựa theo suy đoán mà nói thì con quái vật trên người Vương Thanh Long cho dù không phải là áo đỏ thì chắc chắn cũng sẽ mạnh hơn nhiều so với những con quỷ bình thường.
“Rốt cuộc thì Khu Nội Trú Số Ba này còn kinh khủng đến mức nào chứ? Có cả nhân vật kinh khủng hơn cả ma gương thì thôi đi, nhưng dựa theo tình huống hiện tại thì hai con quái vật kia cũng chỉ mới chạy ra thôi, đoán chừng số lượng quái vật ẩn nấp trong khu cách ly còn nhiều hơn!”
Trần Ca dùng sức day huyệt thái dương: “Cảnh tượng kinh dị ba sao mà đã như vậy rồi, không biết Thông Linh Trong Trường Ma bốn sao còn kinh khủng đến mức nào nữa?”
Trần Ca đứng lên, lại gọi điện thoại cho bác sĩ Cao. Anh cũng không chắc là bác sĩ Cao có thời gian hay không, nếu như bác sĩ Cao mà bận rộn thì anh quyết định sẽ tự mình đi đến đó.
Điện thoại vừa tút tút hai tiếng đã được kết nối ngay, bên kia truyền đến giọng nói của bác sĩ Cao: “Trần Ca? Có chuyện gì sao?”
“Cháu cũng không có chuyện gì lớn cả, cháu chỉ muốn hỏi một chút xem tình hình Môn Nam thế nào rồi? Hết sốt chưa?”
“Truyền dịch một ngày thì đến giờ thần trí cũng tỉnh táo lại rồi, chẳng qua là tình huống hiện tại của cậu ta không thể lạc quan nổi, thậm chí còn có thể nói là nghiêm trọng hơn nhiều so với dự đoán trước kia của tôi.” Giọng nói của bác sĩ Cao rất nghiêm trọng.
“Không thể nào.” Trần Ca không tài nào hiểu nổi, anh đã giúp Môn Nam hóa giải được khúc mắc, điện thoại di động màu đen cũng đã báo hoàn thành nhiệm vụ tập luyện rồi, tại sao bệnh tình của Môn Nam lại chuyển biến xấu đi vậy?
“Cậu hãy nghe tôi nói đã, sau khi Môn Nam tỉnh lại thì tôi có tiến hành kiểm tra trên phương diện tinh thần cho cậu ta một lần nữa, kết quả là phát hiện ra một thứ rất kinh người.”
Bác sĩ Cao dừng một chút, hình như là đang đi đến một chỗ nào đó, sau đó tiếp tục nói: “Trong cơ thể Môn Nam đang cất giấu đồng thời ba nhân cách khác nhau, một cái chính là nhân cách bản thân đang lớn lên bình thường, cũng chính là Môn Nam mà bình thường chúng ta hay thấy; một cái khác chính là nhân cách người mẹ quá cố của cậu ta, nhân cách này tự cho mình là mẹ của Môn Nam. Tôi nghi ngờ nhân cách này có được là do khi còn bé Môn Nam đã tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị hại, lúc đó tâm lý bị kích thích vô cùng lớn, cho nên để bảo vệ cho thân thể này mà đại não mới sinh ra nhân cách này để chữa lành.”
“Thế cái thứ ba thì sao?”
“Nhân cách thứ ba là nhân cách có số lần xuất hiện ít nhất, hiện tại tôi cũng không làm cách nào để phân tích toàn diện nó được, tôi chỉ có thể xác định là thực sự có một nhân cách thứ ba đang tồn tại thôi. Nhân cách này rất đặc biệt, nó không hề lớn, mà nó vẫn luôn dừng lại ở khoảng thời gian Môn Nam còn nhỏ. Tôi không thể nói chuyện cùng với nó được, thời gian mỗi lần nó xuất hiện đều rất ngắn, chỉ có điều mỗi khi nhân cách này điều khiển thân thể thì thiên phú về tâm lý học nhân cách của Môn Nam sẽ được phát huy đến tận 200% liền!”
“Nói như vậy thì thiên phú của Môn Nam có liên quan tới nhân cách thứ ba này sao?”
“Đúng vậy, tôi chưa bao giờ thấy một người nào có thể sở hữu thiên phú này.” Bác sĩ Cao đánh giá Môn Nam rất cao: “Có điều để bảo vệ cho thiên phú của cậu ta không bị phá hỏng thì sẽ gia tăng độ khó của việc trị liệu. Các loại thuốc bình thường sẽ làm nhân cách chính của cậu ta mạnh hơn, làm mờ đi mấy nhân cách phụ kia. Cứ như vậy thì thiên phú kia của cậu ấy cũng sẽ bị liên lụy. Cho nên hiện tại tôi đang cố gắng trao đổi với những chuyên gia khác để chuẩn bị xây dựng cho Môn Nam một phương án trị liệu riêng.”
Khi căn bệnh kia được chữa khỏi thì thiên phú hiếm có cũng sẽ biến mất theo, không biết đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đối với Môn Nam nữa.
Trần Ca thấy bác sĩ Cao đang bận rộn nhiều việc thì không nói đến chuyện của Vương Thanh Long nữa, dù sao cũng không thể làm phiền người ta tiếp được: “Vâng, vậy cháu chúc Môn Nam có thể sớm ngày khỏi bệnh, cháu không làm phiền chú nữa.”
Anh nói xong thì chuẩn bị cúp điện thoại, ai ngờ bác sĩ Cao lại nói: “Cậu gọi cho tôi hẳn là có chuyện muốn nói đúng không? Bây giờ Môn Nam còn quá suy yếu, việc trị liệu tâm lý phải đợi đến khi cơ thể hồi phục hoàn toàn mới thực hiện được, khoảng thời gian này tôi cũng không bận lắm, nếu cậu có gặp vấn đề khó khăn nào về phương diện bệnh tâm lý thì có thể gọi cho tôi.”
Nghe bác sĩ Cao nói như vậy thì Trần Ca không khách sáo nữa, trực tiếp nói hết từ đầu chí cuối chuyện của Vương Thanh Long.
Sau khi nghe xong bác sĩ Cao im lặng một lúc lâu: “Đi, đêm nay tôi đi chung với cậu, đúng lúc đồ dùng hàng ngày của Môn Nam vẫn còn để ở nhà trọ Hải Minh, chưa kịp lấy đi, tôi cũng đang định bớt chút thời gian để qua đó lấy.”
“Cháu cảm ơn nhiều, bác sĩ Cao.”
“Cậu cảm ơn tôi làm gì? Mọi chuyện của cậu tôi đều nghe Cao Nhữ Tuyết nói rồi, cậu cũng coi như là một người yêu thích tâm lý học, cậu lại nhiệt tình như vậy, dù không có nghĩa vụ nhưng vẫn cố gắng làm mọi thứ vì bệnh nhân, nói thật thì tôi còn không bằng cậu.” Trong giọng nói của bác sĩ Cao có hơi xấu hổ một chút.
“Người yêu thích tâm lý học sao? Cao Nhữ Tuyết đã nói gì với chú vậy?” Trần Ca dở khóc dở cười, anh có cảm giác hình như đối phương đã hiểu lầm cái gì rồi.
“Nhà ma của cậu vận dụng rất nhiều kỹ xảo liên quan đến tâm lý học, qua đó có thể thấy được bình thường cậu đã đọc qua rất nhiều tài liệu cùng sách vở có liên quan, có cơ hội tôi cũng muốn tới đó tham quan một chút.” Ở bên kia điện thoại, bác sĩ Cao nở nụ cười.
“Chú quá khen rồi.” Trần Ca xoa mồ hôi trên trán, nếu để bác sĩ Cao mặc Âu phục mang giày da vào ngôi nhà ma của anh chạy qua chạy lại trong nửa giờ thì có thể sau khi ra ngoài sẽ bị dọa đến mức sụp đổ mất.
Bác sĩ Cao cười một lúc, giọng nói bình tĩnh trở lại: “Có rất nhiều người tự học tâm lý học, nhưng mà trong một vạn người lại không có một người nào thực sự chăm chỉ học tập và áp dụng nó giống như cậu cả. Cậu dùng nó để chữa bệnh cho Vương Hân, thời điểm cậu gọi điện thoại năn nỉ tôi, thực sự đã khiến cho tôi rất cảm động. Đau khổ khi bị bệnh tâm lý chỉ có trải qua mới thấu hiểu được, rất nhiều người vì chưa từng trải qua con đường mà người bị bệnh phải đi cho nên sẽ không biết đoạn đường đó gập ghềnh như thế nào. Thực ra thì tôi vẫn luôn muốn thay mặt Vương Hân và Môn Nam cám ơn cậu, vì sự không chùn bước của cậu mới có thể giúp bọn họ thoát ra khỏi gông xiềng, dễ dàng hít thở không khí trong lành.”
Không biết điện thoại được gác máy từ khi nào, Trần Ca bị bác sĩ Cao khen đến mức choáng váng, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên có người nói Trần Ca anh là một người có nhân cách cực kỳ cao thượng đấy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất