Chương 144: Chúng tôi đều là quái vật (thượng)
Ăn cơm xong, Trần Ca khiêng ván giường vào trong phòng nghỉ của nhân viên, vừa mới mở cửa đã nhìn thấy Từ Uyển đang ngồi xổm ở chỗ cửa.
“Em đang làm cái gì vậy?”
“Ông chủ, anh nuôi mèo từ lúc nào vậy! Xinh quá đi, nhưng mà nó không cho em chạm vào!” Từ Uyển không cam tâm chút nào: “Muốn xoa xoa nó lắm luôn.”
“Bỏ suy nghĩ đó đi, con mèo này là một con mèo hoang, còn hơi căm thù con người.” Trần Ca đi vào trong phòng, cất kỹ ván giường một lần nữa, con mèo kia nhìn thấy Trần Ca đi vào thì cũng không xù lông lên mà chỉ tỏ vẻ ghét bỏ rồi nhảy sang một bên.
“Thế tại sao nó lại không ghét anh?” Từ Uyển không thể giải thích được, cô nhẹ nhàng đi đến gần con mèo trắng, con mèo trắng lập tức chuẩn bị thực hiện một động tác công kích.
“Có lẽ nó nghĩ rằng anh là một người đáng tin cậy, có nhân cách cao thượng.” Trần Ca ngồi ở trên giường, duỗi lưng một cái: “Em có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
“Thôi, anh cứ ngủ đi, 1 giờ 15 em sẽ gọi anh.” Từ Uyển nhìn con mèo trắng như không muốn rời xa nó: “Con mèo này tên gì vậy?”
“Anh đặt cho nó rất nhiều tên nhưng nó chẳng phản ứng gì cả, cuối cùng khi anh nhắc đến cái tên Bạch Hổ thì cảm xúc của nó cứ kích động không ngừng, anh đang suy nghĩ có nên lấy tên Bạch Hổ để đặt cho nó hay không.” Trần Ca nhìn con mèo trắng, rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
“Anh muốn đặt tên cho một con mèo là Bạch Hổ sao?” Từ Uyển cảm thấy tam quan của mình đã gặp phải chấn động to lớn: “Thôi tùy anh, anh thấy thích là được rồi.”
Chờ sau khi Từ Uyển rời khỏi đây, Trần Ca nhìn con mèo trắng đang nằm ở trên ghế mà cảm thấy hơi đau đầu.
Con mèo này có thể thấy được mấy vật không sạch sẽ, quỷ quái có cấp bậc như Tiểu Tiểu đều rất sợ nó, nếu như lợi dụng tốt thì con mèo này sẽ trở thành một con át chủ bài rất tốt của Trần Ca. Nhưng mà dù sao thì nó cũng là một thứ có sinh mệnh, cũng có ý thức của chính mình, muốn nó nghe lời trong thời gian ngắn là chuyện rất khó.
Trải qua một buổi tối đuổi bắt nhau thì con mèo trắng không còn quá căm thù Trần Ca như trước nữa, con mèo này rất thông minh, nó có thể phân biệt được ai thực sự tốt với nó và ai có ý xấu với nó.
“Con của mày đã chết rồi, cho dù mày cứ trông coi thi thể của bọn chúng thì cũng không thay đổi được cái gì.” Trần Ca suy nghĩ một lúc lâu, đứng dậy xách cái rổ lên, mèo trắng đi theo phía sau anh, một người một mèo ra khỏi phòng nghỉ của nhân viên, đi tới cửa chính của nhà ma.
Trần Ca dùng hai tay đào đất bên cạnh một cái cây, đặt mấy con mèo con vào trong đó, trong lúc làm những chuyện này thì anh vẫn luôn để ý đến con mèo trắng, sợ nó đột nhiên phát điên.
“Tao hiểu rõ nỗi đau đớn của mày, cũng biết rõ tầm quan trọng của mấy con mèo con này đối với mày, nhưng mà mày cũng phải hiểu rõ một chuyện.” Trần Ca ngồi xổm trên mặt đất, từ từ đẩy đống đất vào bên trong cái hố: “Sự sống là điểm khởi đầu của cái chết và cái chết là đích đến không thể tránh khỏi của sự sống. Cơ thể được chôn vùi thì linh hồn mới có thể sống mãi mãi được.”
Anh cũng không biết con mèo trắng này có nghe hiểu những gì anh nói hay không, chỉ thấy con mèo vẫn hướng mắt về phía hố đất, nhìn chằm chằm vào bốn con mèo con đang dần bị đất chôn vùi, mắt mèo có màu sắc kỳ dị nhẹ nhàng chớp vài cái.
Nó không hề tấn công Trần Ca, cũng không mất đi lý trí, mà ngược lại còn vô cùng bình tĩnh.
Đến khi Trần Ca đặt nắm đất cuối cùng vào thì con mèo trắng chạy đến nằm vào trong hố chỗ hốc cây, mặc kệ Trần Ca kêu như thế nào, nó cũng không phản ứng gì cả.
Mãi đến khi thời gian nghỉ trưa trôi qua, du khách cũng dần dần tăng nhanh thì mèo trắng mới rời khỏi hốc cây rồi chạy đến giữa tán cây.
Trần Ca cũng không còn biện pháp gì để nói nó nữa nên đành quét dọn vệ sinh đơn giản cho nhà ma một chút rồi bắt đầu kinh doanh vào buổi chiều.
Mới tăng thêm một cảnh tượng hai sao cho nên để có thể đi vào trải nghiệm cảnh tượng mới này, có rất nhiều du khách sau khi ra khỏi Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm và Minh Hôn thì lại bắt đầu xếp hàng, quy định phân cấp cảnh tượng kinh dị đã bắt đầu có hiệu quả.
Không chiếm được cho nên mới phải càng muốn thử trải nghiệm. Đối với việc theo đuổi sự kích thích đặc biệt của một nhóm người thì những cảnh tượng mới lạ, thần bí trước giờ chưa từng có sẽ có lực hấp dẫn vô cùng.
Đến khi khu vui chơi Thế Kỷ Mới đóng cửa thì du khách đứng ngoài cửa nhà ma mới bắt đầu tản đi.
Còn chưa kịp nghỉ ngơi thì Trần Ca đã cùng chú Từ đến kho lưu trữ của khu vui chơi để lấy mấy thiết bị giám sát ra ngoài.
Anh bảo chú Từ và Tiểu Uyển đi về trước, còn anh thì một mình tiến vào cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương, lắp đặt mấy cái camera giám sát vào mấy chỗ quan trọng.
Việc vận hành thử camera giám sát phức tạp hơn nhiều so với dự đoán của Trần Ca, sau khi anh làm xong hết mọi chuyện thì cũng đã 8 giờ tối rồi.
Trần Ca rửa mặt, nói chuyện điện thoại cùng bác sĩ Cao và Vương Hải Long, gọi taxi đi đến nhà trọ Hải Minh.
Khi anh đến nơi thì bác sĩ Cao và Vương Hải Long đã đứng đợi ở dưới tầng từ rất lâu rồi.
Bác sĩ Cao là người trưởng thành thận trọng, có lượng kiến thức nhất định về trị liệu tâm lý cho nên rất dễ dàng có thể nhận được thiện cảm của anh em nhà họ Vương. Không cần Trần Ca giới thiệu, bọn họ cũng đã nói chuyện rất quen thuộc.
“Cha tôi và Thanh Long ở trên tầng sáu, buổi trưa tôi đã đánh tiếng trước với họ rồi.”
Ba người đi vào trong nhà trọ Hải Minh, Trần Ca hơi nhíu mày, anh lại ngửi thấy mùi hôi thoang thoảng kia.
Mùi hôi này nồng nặc nhất là ở mấy căn phòng trên tầng ba, nhưng mà những người khác lại có vẻ như không hề ngửi thấy mùi gì cả, ví dụ như Vương Hải Long và bác sĩ Cao ở bên cạnh, biểu hiện của hai người vô cùng bình thường, thậm chí còn đang thảo luận với nhau về tình trạng bệnh.
“Rốt cuộc là thứ gì đang tỏa ra mùi thối nhỉ?” Ban đầu Trần Ca còn tưởng là do thi thể của mấy động vật nhỏ mà cậu thanh niên ở phòng 302 gom góp lại, nhưng mà bây giờ những thi thể động vật kia đã được dọn rồi mới đúng, tại sao mùi thối lại không bớt đi nhỉ?
Đi tới tầng cao nhất, Vương Hải Long gõ cửa phòng 601.
Mở cửa là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, tóc ông đã nhuốm màu muối tiêu, vẻ u sầu trên khuôn mặt không thể nào giấu đi được.
“Ba, đây là ông chủ nhà ma đã từng gặp chuyện tương tự, còn người kia là bác sĩ tâm lý tốt nhất Cửu Giang này.”
“Đi vào trước đi.”
Trong căn phòng trọ bày biện đủ các loại đồ dùng hàng ngày, nhiều người cùng đi vào như vậy có vẻ hơi chật chội.
“Tôi đã biết mục đích của hai vị rồi, Thanh Long đang ở trong phòng ngủ, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho nó thì chi phí sẽ không thiếu một xu nào đâu.” Người đàn ông này nhìn già hơn nhiều so với tuổi thật của ông ấy.
“Có thể để tôi vào xem Vương Thanh Long trước đã được không?” Trần Ca đứng ở phía sau cùng, ban nãy khi cửa phòng vừa mới mở ra, anh có ngửi thấy một mùi thối nồng nặc bốc ra. Nhưng kỳ quái là Vương Hải Long và bác sĩ Cao đều không có phản ứng gì cả, dường như chỉ có mình anh có thể ngửi được mùi đó vậy.
“Được, nhưng mà mấy người phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đấy.” Cha của Vương Thanh Long mở cửa phòng ngủ ra.
Một mùi thối càng thêm nồng đậm bốc ra từ trong phòng, Trần Ca nhẹ nhàng đưa ngón tay đặt lên lỗ mũi.
Về mặt ý nghĩa thì đây không phải là một mùi thối bình thường, mà là một mùi khiến anh cảm thấy rất không thoải mái, trong nháy mắt khi ngửi thấy mùi này, cơ thể anh muốn chạy xa khỏi nơi này theo bản năng. Thật giống như có một giọng nói luôn nói cho anh biết rằng tuyệt đối không nên tới gần, vật kia rất nguy hiểm.
Anh đứng ở cửa phòng ngủ nhìn vào bên trong, trong phòng ngủ chật hẹp không có bày bất kỳ đồ đạc nào cả, trên mặt đất chỉ có một cái chăn mỏng, còn trong góc phòng thì có vài cái gối bị ném vào đó.
Trừ những thứ này ra thì cái hấp dẫn sự chú ý của người ta nhất chính là người đang ngồi ở giữa phòng.
Vóc dáng của cậu ta rất thấp, chỉ cao khoảng 1m4 đến 1m5 nhưng lại vô cùng béo, hai chân cũng đã bị biến dạng, giống như một viên thịt vậy.
Thấy có người tiến vào, cậu ta cười ngây ngốc về phía cửa, nâng tay lên một cách khó khăn, giống như là đang cố chào hỏi.
Mỗi lần để cho người ngoài nhìn thấy Vương Thanh Long thì trái tim của cha cậu ta đều như bị dao cắt, vô cùng khó chịu: “Thanh Long không thể nói được, nhưng mà phương diện nào nó cũng đều rất bình thường, mấy người hỏi nó cái gì, thì nó sẽ vẽ lên giấy để trả lời.”