Chương 145: Chúng tôi đều là quái vật (hạ)
Cha của Vương Thanh Long len lén quan sát Trần Ca và bác sĩ Cao, ông biết cơ thể của con mình có hơi dọa người, mỗi lần người ngoài dùng cái loại ánh mắt kỳ lạ nhìn con trai của mình là ông lại cảm thấy trong lòng có một cảm giác đau đớn không nói nên lời.
Có điều lúc này đây hình như không giống như bình thường, bất kể là Trần Ca hay là bác sĩ Cao, biểu hiện của họ đều rất bình thường.
“Vận động là cách khá hữu hiệu để giảm bớt bệnh tâm lý, giải phóng áp lực tâm lý, tuyệt đối không thể nhốt cậu ấy ở trong nhà.” Bác sĩ Cao cởi giày da đi vào trong phòng ngủ, ông ngồi bên cạnh Vương Thanh Long, không có một chút ghét bỏ hay chán nản nào cả.
Thấy bác sĩ Cao tiến đến, Vương Thanh Long cũng không sợ, hình như cậu ta rất ao ước có người có thể đi vào cuộc sống của mình, cậu ta cũng muốn quen biết càng nhiều bạn bè hơn.
Vương Thanh Long cố gắng lắc lư cơ thể, hình như là đang cố gắng biểu hiện ra thiện ý của mình.
Trong phòng ngủ, Vương Thanh Long và bác sĩ Cao đều vô cùng hài hòa, nhưng mà đến khi Trần Ca chuẩn bị đi vào phòng ngủ thì mọi thứ đều thay đổi.
Anh học theo bộ dạng của bác sĩ Cao, cởi giày ra, vừa đi vào phòng ngủ thì Vương Thanh Long vốn đang vui vẻ cười khúc khích bỗng cứng đờ mặt. Cậu ta nhìn chằm chằm Trần Ca giống như một con sư tử phát hiện có dã thú hung mãnh đang chuẩn bị xâm lấn lãnh địa của mình vậy.
Bác sĩ Cao ngồi bên cạnh Vương Thanh Long nhận thức được điều đó rõ nhất, ông nhìn Trần Ca bằng vẻ hơi nghi ngờ, nghĩ mãi mà cũng không rõ nguyên nhân.
Trần Ca cũng phát hiện ra điều này, phản ứng của Vương Thanh Long khiến anh cảm thấy rất khác thường.
“Cậu ta cảm giác được trên người mình có gì sao? Là bởi vì trên người mình còn lưu lại mùi của con mèo hoang kia? Hay là do con quái vật trên người cậu ta cảm nhận được sự tồn tại của Trương Nhã?”
Trần Ca dừng bước, ngồi ở chỗ cách Vương Thanh Long xa nhất.
“Có thể do có quá nhiều người lạ nên thằng bé mới hơi căng thẳng như vậy.” Bác sĩ Cao lên tiếng giảng hòa, bắt đầu nói chuyện phiếm tiếp với Vương Thanh Long.
Kinh nghiệm của ông rất phong phú, không hỏi bất kỳ câu gì có liên quan đến bệnh tâm lý cả, cảm giác giống như ông đang nói chuyện phiếm với bạn bè, Vương Thanh Long cũng từ từ thả lỏng cơ thể, cố gắng giơ bảng vẽ để trả lời.
Từ đầu đến cuối Trần Ca đều không nói một câu nào, anh chỉ chăm chú lắng nghe.
Bác sĩ Cao rất biết cách ăn nói, những câu hỏi nhìn như không liên quan chút nào nhưng thật ra trong lúc lơ đãng đã hỏi được rất nhiều về bí mật trong lòng Vương Thanh Long. Bao gồm cả bóng ma sâu nhất trong lòng cậu ta lúc nhỏ, hay là một ít thói quen sinh hoạt cùng những lần phát bệnh đau đớn mà cậu ta phải trải qua.
Cuộc nói chuyện kéo dài 40 phút, càng trò chuyện bác sĩ Cao lại càng thấy được đứa trẻ trước mắt không giống như là một người bị mắc bệnh tâm lý, tư duy của Vương Thanh Long rõ ràng, vô cùng tích cực giao lưu với người ngoài, thể hiện sự hợp tác chủ động trị liệu bệnh tật.
Nghe được cuộc trò chuyện của hai người, người nhà Vương Thanh Long cũng rất vui mừng, con của mình thì mình là người rõ ràng nhất, tuy rằng nó lớn lên hơi kỳ lạ nhưng nội tâm thì vẫn luôn thiện lương như ánh mặt trời.
Kết thúc cuộc trò chuyện, bác sĩ Cao đi ra khỏi phòng ngủ trước, ông kéo cha của Vương Thanh Long sang một bên: “Biểu hiện của cậu bé này rất bình thường, không giống như là một người bị bệnh tâm lý, liệu cậu ấy có giấu tôi chuyện gì hay không vậy?”
Trong phần lớn thời gian, người bị bệnh tâm thần cũng không khác gì so với người bình thường cả, chỉ có khi phát bệnh hoặc bị kích thích thì bọn họ mới làm ra những hành động mà người bình thường không thể nào hiểu được.
“Thằng bé này chưa bao giờ làm người khác bị thương, cũng không làm ra bất kỳ hành động kỳ lạ nào cả, ngoại trừ việc nó không thể nói chuyện, không thích đi ra bên ngoài thì hoàn toàn không khác gì người bình thường cả.” Cha của Vương Thanh Long nhanh chóng rót nước cho bác sĩ Cao, cùng ngồi bên cạnh.
“Một người vốn đang nói chuyện bình thường, đột nhiên một ngày nào đó lại bắt đầu không hề nói một câu nào, lẽ nào mọi chuyện mà cậu bé này vừa nói là sự thật sao?” Vừa nãy khi bác sĩ Cao nói chuyện cùng với Vương Thanh Long thì Vương Thanh Long có kể chuyện tuổi thơ của mình cho ông biết.
“Chúng tôi cũng không biết rốt cuộc là thật hay giả, cũng đã đi tìm rất nhiều bác sĩ rồi, bọn họ cũng không tìm ra được nguyên nhân.” Cha của Vương Thanh Long lắc đầu thở dài.
“Thật giả thực ra cũng không quan trọng, quan trọng là đã nhiều năm như vậy, Vương Thanh Long vẫn có thể miêu tả được những chi tiết rất nhỏ, bởi vậy có thể thấy được chuyện này đã khắc rất sâu vào trong não của cậu ấy. Chỉ cần chúng ta có thể giúp cậu ấy giải quyết được chuyện này thì có thể cậu ấy sẽ mở miệng nói chuyện lại được.”
“Nhưng nếu như chuyện này chỉ là câu chuyện Thanh Long tự nghĩ ra thì làm sao chúng ta có thể giúp thằng bé giải quyết một chuyện căn bản không hề tồn tại được chứ?” Vương Hải Long nói ra nghi ngờ của mình.
“Cho dù là chuyện do cậu ấy tự nghĩ ra thì mỗi một nhân vật trong đó cũng sẽ có một ý nghĩa tồn tại nhất định nào đó, giống như có một vài giấc mơ là hình ảnh phản chiếu của hiện thực.” Bác sĩ Cao lấy điện thoại di động của mình ra, ông đã chụp hết toàn bộ các bức tranh mà Vương Thanh Long vẽ trong quá trình hai người họ nói chuyện: “Chúng ta không thể chỉ giải thích dựa vào bề ngoài được, tốt nhất là nên tách tất cả các bức tranh ra rồi phân tích chúng, tạm thời tôi cũng không thể đưa ra bất kỳ lời hứa nào, chỉ có thể làm hết sức mình mà thôi.”
“Bác sĩ Cao, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho Thanh Long...”
“Tôi cũng không có niềm tin quá lớn vào chuyện này, dù sao thì cậu ấy cũng đã không mở miệng quá nhiều năm rồi, khả năng ngôn ngữ có thể đã bị thoái hóa.” Bác sĩ Cao nhìn thoáng qua phòng ngủ: “Hơn nữa việc cấp bách nhất bây giờ không phải giải quyết vấn đề tâm lý mà là giải quyết vấn đề trên thân thể đã. Cơ thể cậu ấy đã bị vượt chỉ tiêu nghiêm trọng, tiếp tục như vậy thậm chí sẽ có nguy hiểm đến tính mạng đấy.”
“Chúng tôi cũng đã nói với nó rồi, nhưng nó không thích vận động, mỗi ngày chỉ ngồi ngây ngốc trong phòng ngủ, đến phòng khách cũng không buồn đi ra.” Cha của Vương Thanh Long cũng sốt ruột vì không có biện pháp nào.
“Mọi người phải giao lưu với cậu ấy nhiều một chút, nói cho cậu ấy biết đây là không bình thường. Đầu tiên phải thay đổi nhận thức và quan niệm của cậu ấy thì mới có thể thay đổi hành vi được.”
Bác sĩ Cao cùng người nhà Vương Thanh Long bàn bạc về bệnh tình ở bên ngoài, còn trong phòng ngủ Trần Ca ngồi đối diện Vương Thanh Long, lúc này nụ cười ngây ngô của Vương Thanh Long đã biến mất từ lâu, cặp mắt nhỏ bị thịt mỡ che kín đang híp lại thành một khe hở nho nhỏ, cậu ta đang quan sát tỉ mỉ Trần Ca.
“Vương Thanh Long, tôi tới đây để giúp cậu, hi vọng cậu không nên tiếp tục giấu giếm mọi chuyện nữa.” Trần Ca và Vương Thanh Long vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, Vương Thanh Long thì vô cùng e ngại Trần Ca, còn Trần Ca không muốn tới gần Vương Thanh Long là bởi vì thực sự chịu không nổi cái mùi thối đang tỏa ra từ người của đối phương.
Hình như cái mùi này những người khác đều không ngửi được, chỉ có anh mới ngửi được.
Vương Thanh Long cầm bảng vẽ lên, viết viết trên bảng vẽ: “Tôi không giấu giếm gì cả, tất cả mọi chuyện đều nói hết cho mấy người rồi.”
“Cậu có giấu giếm hay không thì trong lòng cậu là rõ ràng nhất.” Trần Ca hạ thấp giọng nói xuống: “Trọng điểm mà bọn họ đang chú ý chính là vì sao cậu lại không thể nói được, nhưng tôi thì khác, điều mà trong lòng cậu không muốn nhớ đến nhất có lẽ là một đoạn ký ức khác. Tôi hỏi cậu, ở lần đầu tiên cậu đi vào Khu Nội Trú Số Ba thì đã xảy ra chuyện gì?”
Nhắc tới Khu Nội Trú Số Ba, thịt mỡ trên mặt Vương Thanh Long run lên, bàn tay mập mạp của cậu ta nắm chặt lại, cơ thể run rẩy không theo quy luật.
“Sau khi cậu đi ra khỏi Khu Nội Trú Số Ba thì bắt đầu sợ bác sĩ, rốt cuộc thì trong bệnh viện đó cậu đã nhìn thấy cái gì?” Trần Ca đè lại nắm đấm của Vương Thanh Long: “Cậu là một người bình thường, chỉ có điều đã bị một thứ gì đó làm bị thương, bởi vậy mới biến thành bộ dạng hiện tại này, nói ra hết mọi chuyện đi, tôi có thể giúp cậu.”
“Rầm!”
Vương Thanh Long không hề tiếp nhận ý tốt của Trần Ca, cậu ta đột nhiên phát rồ, đẩy mạnh Trần Ca ra.
Vương Thanh Long thở phì phò, nhìn chằm chằm Trần Ca, một lúc lâu sau cậu ta mới viết tiếp câu tiếp theo ra bảng: “Chúng tôi đều biến thành quái vật cả rồi, anh nên quan tâm nhiều hơn đến bản thân mình trước đi.”