Chương 149: Bệnh nhân nguy hiểm nhất
“Người sống ở phòng bệnh số năm tên là Hứa Đồng, mắc hội chứng hoang tưởng về ngoại hình, tên đầy đủ là hội chứng Fregoli. Anh ta cho rằng tất cả mọi người xung quanh đều do một người ngụy trang thành và cậu ta phải sống trong một thế giới bị kiểm soát.”
“Bệnh nhân ở phòng bệnh số sáu được gọi là Hàn Bảo Nhi, là một streamer, không có hình trong hồ sơ bệnh án nhưng bác sĩ điều trị chính của cô ta đã viết một câu ở cuối giấy khám bệnh – Rốt cuộc thượng đế muốn huỷ diệt một người đến mức nào mà trao cho cô ấy vẻ đẹp như vậy?”
“Hàn Bảo Nhi chỉ sống trong khu cách ly hai tháng rưỡi thì có người đón về, cô ta mắc một căn bệnh rất hiếm gặp: chứng mặc cảm ngoại hình.”
“Cô ta luôn phóng đại những khiếm khuyết ngoại hình và quả quyết tin rằng một bộ phận cơ thể nào đó của bản thân không đẹp, không chấp nhận bất kỳ khuyết điểm nhỏ nào. Trong khoảng thời gian nằm viện, thậm chí cô ta còn muốn cắt ngón tay của mình vì không cách nào sửa móng tay cho đối xứng.”
“Bệnh nhân ở phòng bệnh số bảy không để lại tên, cậu ta mắc hội chứng xác sống biết đi, cho rằng cơ thể và các cơ quan nội tạng của bản thân đã biến đổi, cậu ta nói các cơ quan nội tạng đã bị loét, cảm thấy bản thân thực sự đã chết. Cậu ta tuyên bố rằng đã từng nhìn thấy thế giới thật, còn thế giới hiện thực mà chúng ta đang sống lại không tồn tại.”
“Phòng bệnh số tám được gia cố đặc biệt một cánh cửa sắt, bệnh nhân sống trong đó tên là Hùng Thanh. Bệnh nhân này từng là một bác sĩ ở Khu Nội Trú Số Ba, có lẽ vì thấy quá nhiều bệnh nhân đau khổ vặn vẹo, ở tuổi ba mươi anh ta đã mắc hội chứng Neglect.”
“Bệnh nhân đã mất khả năng tập trung sự chú ý ở cả hai phía của một không gian. Người mắc chứng bệnh này khi vẽ người thường không vẽ một bên tay và chân, khi được hỏi sẽ nói như thế nhìn mới hoàn hảo.”
“Bệnh này nói nghiêm túc thì không nghiêm trọng lắm, nhưng Hùng Thanh là một người theo đuổi sự hoàn hảo nên khi nhìn thấy bệnh nhân có tay chân hoàn chỉnh thì sẽ không thể khống chế được mà muốn thay đổi điều chỉnh lại.”
“Người sống ở phòng bệnh số chín được gọi là Ngô Phi, mãi đến lúc bệnh viện bị đóng cửa, bệnh của bệnh nhân này vẫn không chẩn đoán được mắc bệnh gì.”
“Một số bác sĩ cho rằng Ngô Phi mắc hội chứng Asperger, nói theo cách thông thường thì đó là chứng tự kỷ mà không bị chậm phát triển trí tuệ. Người này có trí nhớ rất tốt, năng lực ở một số phương diện tốt hơn người bình thường. Bình thường cậu ta không thích giao tiếp với mọi người, đoán chừng cậu ta cho rằng xung quanh toàn những kẻ ngốc, bao gồm cả các bác sĩ điều trị cho cậu ta.”
“Trong quá trình điều trị, cậu ta thừa nhận rằng đã làm rất nhiều chuyện điên rồ, thậm chí một số chuyện còn kinh động đến cảnh sát. Tiếc là sau khi điều tra thì phát hiện hầu hết những chuyện này là hư cấu. Một số ít chuyện thực sự đã xảy ra, kẻ giết người đã được tìm thấy và có đầy đủ chứng cứ, có lẽ không liên quan gì đến Ngô Phi.”
“Ngô Phi không làm tổn thương bất cứ ai trong khu nội trú nhưng bệnh viện đã quyết định giữ cậu ta ở phòng số chín, đó là kết quả của cuộc thảo luận giữa bệnh viện và cảnh sát.”
“Nói về mức độ nguy hiểm, người nguy hiểm nhất có lẽ là người ở phòng bệnh số mười. Bệnh nhân sống trong phòng này không có tên, tôi đã kiểm tra tất cả các ca bệnh, cột họ tên chỉ viết số 10, bác sĩ chưa bao giờ đề cập đến tên của cậu ta, trong hồ sơ thường dùng ác quỷ để ám chỉ cậu ta.”
“Bệnh nhân này mắc Hội chứng Lesch-Nyhan, còn được gọi là bệnh tự ăn thịt mình. Khi phát bệnh sẽ sử dụng nhiều thiết bị khác nhau để làm cho khuôn mặt trở nên khủng khiếp. Nhận thức của cậu ta hoàn toàn khác với người bình thường, có một khát vọng hủy diệt mạnh mẽ.”
“Hầu hết thời gian bệnh nhân số mười đều bị khoá trên giường, khi ra ngoài thì cậu ta sẽ bị trói vào xe lăn và được một chuyên gia canh giữ.”
“Trên thực tế, những người mắc hội chứng Lesch-Nyhan này ít ai sống được hơn hai mươi tuổi, e rằng số 10 bây giờ đã không còn trên cõi đời này.”
Bác sĩ Cao nói tất cả dữ liệu của chín bệnh nhân, Trần Ca lấy bút để ghi lại tất cả dữ liệu và tên của chín bệnh nhân lên giấy.
Anh nhìn nội dung được ghi trên giấy, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu: “Bác sĩ Cao, chú có biết tất cả chín người này được chuyển đến bệnh viện nào sau khi rời khỏi Khu Nội Trú Số Ba không?”
“Ngoại trừ Vương Thanh Long, Hứa Đồng và Hàn Bảo Nhi có nhật ký khám bệnh ở những nơi khác, những người còn lại giống như biến mất, không tìm thấy thông tin nào liên quan đến họ.”
“Vậy chú có thông tin liên lạc của những người này không?” Trần Ca muốn hiểu biết toàn diện hơn về Khu Nội Trú Số Ba trước khi bắt đầu livestream.
“Thông tin liên lạc trong hồ sơ trên cơ bản là không sử dụng được nữa, cho cậu cũng không có tác dụng.” Bác sĩ Cao từ chối khéo yêu cầu của Trần Ca: “Trễ như vậy mà tôi còn gọi cho cậu chủ yếu là muốn nói với cậu rằng Vương Thanh Long kia có thể rất nguy hiểm, nhiều bệnh nhân khi tỉnh táo là một bộ dạng, đến khi phát bệnh lại là một bộ dạng khác. Cậu tuyệt đối không được kích thích họ, nếu cậu kích thích họ trước và bọn họ làm tổn thương cậu thì họ vẫn sẽ được kết tội rất nhẹ.”
Ý của bác sĩ Cao nhìn chung rất đơn giản, chính là đừng tự tìm đến chỗ chết. Sau khi Trần Ca ngã, ông thấy tấm thảm ngay ngắn không bị nhăn nhúm, lúc đó ông liền nghi ngờ Trần Ca không phải tự ngã mà là bị một ngoại lực đánh ngã nên đêm khuya thế này mới cố tình gọi điện nhắc nhở anh.
“Cháu hiểu rồi, sau này sẽ chú ý hơn.” Trần Ca suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Bác sĩ Cao, nếu chú tìm thấy thông tin có liên quan đến Khu Nội Trú Số Ba thì nhớ nói cháu biết, vì cháu rất có hứng thú với bệnh viện đó.”
“Sở thích của cậu độc đáo thật đó. Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, nếu bên tôi có tiến triển mới thì sẽ thông báo cho cậu sớm nhất.”
Trần Ca cúp máy, cất kỹ mấy tờ giấy lên bàn, trong đầu nghĩ về chuyện của chín bệnh nhân.
“Mười phòng bệnh nhưng tại sao chỉ có chín bệnh nhân. Nếu số thứ tự phòng có liên quan đến mức độ nguy hiểm thì tại sao lại phải bỏ trống phòng số ba? Có bệnh nhân nào đã từng sống trong đó không? Hay là bệnh nhân ở phòng số ba đã bị giết trong Khu Nội Trú Số Ba rồi?”
Trần Ca không biết bản thân ngủ thiếp đi tự bao giờ, anh cũng không cởi quần áo, khi mở mắt lần nữa thì trời đã sáng.
Anh nhìn đồng hồ trên tay, mới 6 giờ. Trần Ca đi ra ngoài rửa mặt, mở cánh cửa ngôi nhà ma và lấy chiếc xe đạp dùng chung bên ngoài khu vui chơi chạy đến chợ nông sản gần nhất.
Trời vừa tảng sáng, trong chợ đã đầy tiếng người ồn ào, Trần Ca đứng trong một nhóm các cô các chú nên trông rất bắt mắt.
Đầu tiên anh mua một con gà trống còn sống, sau đó chạy đến nơi bán thịt heo, dùng đôi mắt trông mong đứng bên cạnh.
Cuối cùng cũng chờ được tới lúc chủ cửa hàng hết bận rộn, anh nhanh chóng đến gần.
Người bán thịt heo là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, ông ta sớm đã chú ý đến Trần Ca: “Cậu muốn gì?”
Khi thực sự mở miệng nói, Trần Ca cũng cảm thấy hơi ngại: “Tôi muốn mua con dao giết heo của anh.”
“Cậu chạy đến chỗ tôi mua dao hả?” Người đàn ông tưởng Trần Ca đang giỡn với mình, vẻ mặt lập tức khó coi.
“Tôi thực sự muốn mua.” Trần Ca trực tiếp đặt tiền bên cạnh thớt: “Cho tôi xin giá đi.”
Sau khi giải thích một lúc lâu, người bán thịt lợn mới biết lý do tại sao Trần Ca mua dao, ông ta không biết nên cười hay khóc: “Không phải là tôi không bán cho cậu, nhưng bây giờ đều sử dụng máy móc chuyên dụng giật điện để giết heo. Ngoài ra, tôi chỉ có dao chặt xương, dao rút xương và dao chặt thịt bình thường thôi, cậu muốn tìm dao giết heo thì phải đến lò mổ mới được.”