Chương 148: Chín bệnh nhân, mười phòng bệnh
Trần Ca đẩy cửa nhà vệ sinh ở tầng một, tấm gương trên tường bị che bởi tấm vải đen, cánh cửa của phòng cũng bị khoá chặt.
“Du khách đều đến tham quan vào ban ngày, cửa máu trong gương chỉ xuất hiện lúc 12 giờ đêm, trong tình huống bình thường thì hai bên không thể đụng nhau. Nhưng không loại trừ những người có ý đồ xấu đêm khuya chạy vào ngôi nhà ma rồi vô tình mở cửa phòng vệ sinh, giống như Trương Bằng trước đây.” Trần Ca kéo tấm vải đen xuống và đứng trước gương.
Anh hoàn toàn không biết gì về thế giới màu máu đằng sau tấm gương, thậm chí không biết lý do tại sao cánh cửa hình thành chứ đừng nói đến việc đóng hoặc phá hủy cánh cửa trong gương.
“Cha mẹ mình đã từng nói rằng cánh cửa của Khu Nội Trú Số Ba lại mở ra, điều đó cho thấy ban đầu cánh cửa bị đóng lại, có thể trong Khu Nội Trú Số Ba che giấu phương pháp để đóng cánh cửa. Nếu cánh cửa của Khu Nội Trú Số Ba và cánh cửa máu trong gương giống nhau, vậy thì nhiệm vụ tập luyện lần này rất quan trọng với mình.”
Trần Ca canh giữ đến 12 giờ đêm, khi kim đồng hồ chạy qua số 12, cánh cửa màu máu trong gương bất ngờ xuất hiện.
Trong vòng một phút ngắn ngủi, rất nhiều âm thanh kỳ lạ phát ra từ trong phòng. So với trước đây, dường như có nhiều thứ hơn đang lang thang quanh cửa.
“Có lẽ đợi mình trở về từ Khu Nội Trú Số Ba thì mới có thể đóng cánh cửa máu trong phòng tắm này.”
Trần Ca trở lại phòng nghỉ của nhân viên, không có ý định đi ngủ, anh ngồi trên ghế và liệt kê những thứ cần thiết để chuẩn bị cho buổi phát livestream ngày mai.
“Dao dính máu lâu năm, gà trống sống, muối ăn...”
Anh xóa rồi lại sửa, mãi đến 1 giờ 50 phút sáng, Trần Ca vẫn ngồi ở trước bàn, anh không cảm thấy buồn ngủ, cứ mấy phút lại nhìn đồng hồ, có một cảm xúc không thể diễn tả đang lan ra trong lòng.
“Vẫn chưa đủ an toàn, độ khó trong cảnh tượng kinh dị ba sao cao hơn gấp nhiều lần so với Trường Trung học Mộ Dương, mình một mình đi vào đó nên bắt buộc phải chuẩn bị đầy đủ.” Trần Ca kiểm tra các ghi chú anh viết trên tờ giấy trắng, còn chưa xem tới mục cuối thì điện thoại đột nhiên rung lên.
“Gần 2 giờ sáng rồi mà ai còn gọi cho mình vào lúc này?”
Trần Ca cầm điện thoại lên, liếc nhìn tên người gọi rồi ngay lập tức bắt máy: “Bác sĩ Cao? Chú tìm cháu sao?”
“Tôi xin lỗi vì trễ vậy còn làm phiền cậu.” Bác sĩ Cao nói một cách lịch sự, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Tôi lấy được nhật ký khám bệnh và hồ sơ bệnh án của Vương Thanh Long từ chỗ cha cậu ta, sau khi so sánh với cơ sở dữ liệu bệnh nhân của nội bộ chúng tôi thì phát hiện một chuyện kỳ lạ.”
“Có chuyện gì vậy?” Trần Ca lấy lại tinh thần, chuyện có thể khiến bác sĩ Cao gọi một cuộc điện thoại đặc biệt vào đêm khuya thế này thì chắc phải rất quan trọng.
“Vương Thanh Long này thực sự rất nguy hiểm, cậu ta đã dính líu tới một vụ giết người khi còn rất nhỏ.”
“Giết người sao?” Trần Ca không dám tin thằng bé mập mạp ngớ ngẩn kia sẽ làm ra chuyện đó.
“Cậu nghe tôi nói trước, chuyện này rất kỳ quái.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ bàn phím, dường như bác sĩ Cao đang tìm kiếm thứ gì đó trong máy tính: “Vương Thanh Long đến bệnh viện điều trị lần đầu tiên khi sáu tuổi, bệnh viện mà cậu ta đến được gọi là Trung Tâm Phục Hồi Chức Năng Bệnh Tâm Thần Số Ba, đây là một bệnh viện tư nhân đội lốt công lập, nằm ở một vùng ngoại ô hẻo lánh, đã bị đóng cửa bốn, năm năm trước.”
“Cháu từng nghe Vương Hải Long nói về bệnh viện này, lúc đó nhà của họ rất nghèo và Bệnh Viện Số Ba lại gần nhà họ, vì vậy họ tới đó điều trị, hẳn là việc này không liên quan gì tới vụ giết người chứ nhỉ?” Trần Ca nói trong điện thoại.
“Khi mới được đưa vào bệnh viện, Vương Thanh Long chỉ mới sáu tuổi đã bộc lộ cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ, cậu ta không thể kiểm soát bản thân, tấn công bác sĩ và người thân.”
“Cho dù một đứa bé sáu tuổi tấn công mạnh đến mức nào thì cũng không thể là mối đe dọa lớn cho người lớn.”
“Tôi cũng nghĩ giống như cậu nhưng tài liệu cho thấy khi đứa trẻ phát điên đã cắn đứt một ngón tay của bệnh nhân nằm cùng phòng. Tôi có một tấm ảnh ở đây, cậu có muốn xem không?” Bác sĩ Cao gửi một tấm ảnh không bị làm mờ.
Trần Ca nhìn chăm chú, đó là một tờ giấy khám bệnh, trên đó đánh giá Vương Thanh Long là nguy hiểm và kiến nghị tạm thời cách ly cậu ta.
“Làm người khác bị thương chỉ mới là một khởi đầu, để bảo vệ sự an toàn của những bệnh nhân khác, bệnh viện chuyển Vương Thanh Long chỉ mới sáu tuổi đến Khu Cách Ly Số Ba và những chuyện xảy ra sau đó còn kinh khủng hơn.” Bác sĩ Cao nhấp chuột vào màn hình, chọn một số trang có thể mở được mà không liên quan đến quyền riêng tư của bệnh nhân để gửi qua mạng xã hội cho Trần Ca: “Tháng thứ hai Vương Thanh Long ở trong khu cách ly, một vụ giết người khủng khiếp đã xảy ra ở Khu Cách Ly Số Ba, một y tá trực ca đã bị giết chết. Sau khi cảnh sát điều tra hiện trường đã xác định kẻ giết người không phải là một người, vụ giết người này có thể là sự hợp tác của tất cả các bệnh nhân trong Khu Cách Ly Số Ba!
“Bệnh nhân đã cùng nhau giết y tá?” Chuyện bác sĩ Cao nói có liên quan đến Khu Nội Trú Số Ba, đây đều là thông tin nội bộ nên Trần Ca lắng nghe cẩn thận: “Bác sĩ Cao, chú có thể nói chi tiết vụ án này cho cháu không?”
“Tôi cũng không biết quá trình cụ thể, tôi chỉ là một bác sĩ chứ đâu phải cảnh sát.”
“Vậy chú có thể tìm được tài liệu về các bệnh nhân khác trong Khu Cách Ly Số Ba không?” Trần Ca muốn biết tất cả các thông tin liên quan đến Khu Nội Trú Số Ba.
“Cậu hỏi cái này để làm gì?”
Hệ thống nhà ma
Trần Ca năn nỉ nửa ngày trời, cuối cùng bác sĩ Cao cũng đồng ý.
“Trong Khu Nội Trú Số Ba của Trung Tâm Phục Hồi Chức Năng Bệnh Tâm Thần Số Ba tổng cộng có mười phòng bệnh và chín bệnh nhân. Những người này đều có một mối nguy hiểm nhất định, vì vậy họ bị cách ly để điều trị.”
“Vương Thanh Long sống ở phòng bệnh số một, kết quả chẩn đoán là hội chứng Angelman hay còn gọi hội chứng Thiên Thần. Các triệu chứng bao gồm cười thường xuyên, co giật, thiếu kỹ năng ngôn ngữ và chậm phát triển trí tuệ. Cậu ta là người có tuổi nhỏ nhất ở Khu Cách Ly Số Ba và cũng có hệ số nguy hiểm thấp nhất.”
“Người sống ở phòng bệnh số hai là một phụ nữ, tên của cô ta đã bị bôi đen, cũng không có hình ảnh, chỉ có một tờ giấy khám bệnh rách nát trong hồ sơ bệnh án. Cô ta bị trầm cảm nặng do hội chứng Dorian Gray gây ra, triệu chứng bệnh này là sự chú ý quá mức vào bản thân, sử dụng mỹ phẩm rất nhiều, phẫu thuật thẩm mỹ nhiều lần, rất sợ sự lão hóa tự nhiên của cơ thể con người. Có rất nhiều ngôi sao nữ mắc phải căn bệnh tương tự như thế này.”
“Phòng bệnh số ba của Khu Nội Trú Số Ba là một căn phòng trống, tôi cũng không chắc có bệnh nhân nào trong đó không.”
Nghe đến đây, Trần Ca đột nhiên nhớ đến tờ giấy cha mẹ anh để lại, trong giấy chỉ thẳng căn phòng số ba của Khu Nội Trú Số Ba: “Không tìm thấy bất cứ ghi chép nào nhưng không có nghĩa là không có bệnh nhân trong đó, phòng bệnh này chắc chắn có vấn đề!”
“Cậu nói có lý nhưng số thứ tự phòng bệnh được đánh theo mức độ nguy hiểm, cho dù có một bệnh nhân trong đó thì cũng không phải loại đặc biệt nguy hiểm, có lẽ là sơ suất của bệnh viện.” Bác sĩ Cao uống một ngụm trà rồi tiếp tục nói.
“Bệnh nhân ở phòng bệnh số ba bị mất một cánh tay do tai nạn, khiến cậu ta bị hội chứng đau chi ma. Triệu chứng là sau ca phẫu thuật vẫn cảm thấy cánh tay nằm trên cơ thể, thậm chí có thể cảm thấy nóng lạnh và đau nhức.”