Hệ thống nhà ma

Chương 150: Lần rút thưởng thứ hai

Chương 150: Lần rút thưởng thứ hai

Người đàn ông trung niên cũng hơi bất lực, ông ta bán thịt heo gần nửa đời người, lần đầu tiên gặp tình huống như Trần Ca: “Nếu cậu không còn chuyện gì khác thì đi đi, chỗ tôi không có dao giết heo đâu.”
“Vậy mấy con dao anh thường sử dụng có bán không?” Trần Ca rất quyết tâm vì tối nay sẽ bắt đầu livestream, không cần biết có tác dụng hay không, cứ mua một cái mang trên người trước rồi tính tiếp.
“Bán cho cậu rồi thì tôi làm sao buôn bán?” Người đàn ông trung niên vừa nói xong, một chàng trai trẻ với mái tóc nhuộm đi đến từ đám đông phía sau, trông cậu ta như mới mười tám mười chín tuổi với chiếc áo khoác buộc quanh eo, vừa đi vừa ngáp.
Vừa thấy chàng trai trẻ đi đến, người đàn ông trung niên đang cầm con dao chặt xương trong tay chặt một cái lên thớt, lau bàn tay dính đầy dầu mỡ lên eo rồi bước về phía chàng trai: “Mày còn biết đường về hả? Tối hôm qua đã đi đâu!”
“Đi hát với mấy người bạn, sau đó lên mạng.” Chàng trai trẻ đeo tai nghe lên, không muốn nghe những lời nói vô nghĩa của người đàn ông trung niên.
“Tại sao không nghe điện thoại?” Dù nhìn thế nào thì người đàn ông trung niên chặt xương quanh năm cũng mạnh hơn chàng trai trẻ, ông ta đi thẳng đến trước mặt chàng trai trẻ kéo tai nghe xuống: “Tao đang nói chuyện với mày đó!”
Tai nghe bị kéo mạnh xuống, chàng trai trẻ che tai lại, đứng trước mặt người trung niên không nói gì, nhìn chằm chằm vào ông ta.
“Câm rồi hả? Tao hỏi mày tại sao tối qua không về nhà? Gọi điện thoại cũng không nghe, rốt cuộc mày muốn làm gì?” Giọng nói của người đàn ông trung niên rất lớn, các cô các chú đang mua rau bên cạnh đều bắt đầu khuyên ông ta, còn chàng trai trẻ đứng một bên thì nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, nhặt tai nghe lên rồi chạy ra ngoài chợ.
“Quay lại!” Vì người đàn ông trung niên đang bận rộn với việc buôn bán nên không thể đi được, ông ta giận dữ giậm chân, chộp lấy con dao bếp trên thớt hung hãn chặt đứt xương.
Nhìn dáng vẻ hung dữ của ông ta, Trần Ca rất biết điều lấy lại tiền bên cạnh cái thớt rồi ôm con gà trống của mình đi về.
Trần Ca đi ra khỏi chợ nông sản, đang tìm xe đạp thì chàng trai trẻ nhuộm tóc đó đột nhiên tìm anh.
“Nghe nói anh muốn mua dao giết heo?”
“Tôi không cần dao mới, tôi cần một con dao mổ đã được sử dụng trong thời gian rất lâu.”
“Nhà tôi có một cái, đi theo tôi, đừng để cha tôi nhìn thấy.” Chàng trai trẻ dẫn Trần Ca đến một tòa nhà dân cư gần chợ nông sản, cậu ta để Trần Ca đợi ngoài cửa, không bao lâu sau đem ra một thứ dài dài được bọc vải đỏ từ trong nhà.
“Ông nội tôi là người giết heo, vốn dĩ ông muốn mang theo con dao này vào quan tài và nói rằng sau này sẽ không để gia đình làm nghề này nhưng ba tôi nhất quyết muốn giữ lại con dao gãy này. Kết quả là từ đó trở đi mọi chuyện trong nhà không thuận lợi, ông ấy làm ăn thua lỗ hết tài sản gia đình, mẹ tôi cũng mất rồi. Cuối cùng ông ấy tụt dốc đến nỗi chỉ có thể đến chợ rau để giết heo.” Chàng trai nhét thứ đồ dài dài được bọc trong tấm vải đỏ cho Trần Ca: “Con dao này không tốt lành, tôi cũng không muốn lừa anh, chỉ cần 100 tệ là anh có thể đem đi.”
Nghe chàng trai trẻ nói vậy, trong lòng Trần Ca tò mò, anh mở tấm vải đỏ, cúi đầu nhìn xuống.
Âm Đồng đập mạnh giống như bị kim đâm một cái, hai ba giây sau mới hồi phục lại bình thường.
Trong tấm vải đỏ là con dao một lưỡi sắc bén dài gần 40cm, có thể là do thấm quá nhiều máu tươi nên thân dao đã chuyển sang màu đen đỏ.
Giữa lưỡi dao có một rãnh máu, bề mặt cán dao bằng gỗ giống như tơ máu, còn sót lại một vài đường mảnh màu đỏ.
Trần Ca thử vung dao hai lần, nặng hơn trong tưởng tượng một chút .
“Cảm giác con dao này hơi nguy hiểm.”
Không biết bị bọc trong vải đỏ bao lâu, lưỡi dao không còn sắc bén nữa nhưng hơi thở phát ra từ nó vẫn không thay đổi.
“Khi tôi còn nhỏ đã tận mắt nhìn thấy ông nội tôi mang con dao vào chuồng heo và không một con heo nào dám phát ra tiếng.” Chàng trai trẻ nhìn tấm vải đỏ rồi đưa tay về phía Trần Ca: “Nếu anh hài lòng thì đưa tiền đi.”
“Không sai, đây chính con dao giết “heo” tôi đang tìm.” Trần Ca đưa cho chàng trai trẻ 100 tệ và để lại cho chàng trai trẻ số điện thoại của mình: “Nếu cha cậu có hỏi cậu về con dao, cậu có thể để ông ấy gọi cho tôi.”
“Chuyện này có liên quan gì tới ông ấy?” Chàng trai trẻ đanh mặt lại, lấy tiền rồi vào nhà.
“Cha của cậu nói chuyện hơi ngang một chút, xem ra là một người nóng tính nhưng ông ấy cũng không dễ dàng gì. Theo tôi biết gần Cửu Giang không có lò mổ nào, ông ấy muốn bán thịt heo tươi thì sáng sớm phải thức dậy lúc 3 giờ sáng ra ngoại ô lấy hàng để kịp chợ sáng.”

Trần Ca mang theo gà sống và dao giết heo trở lại khu vui chơi Thế Kỷ Mới, còn một lúc nữa mới đến giờ mở cửa kinh doanh, Trần Ca lấy ra danh sách mà tối qua anh đã liệt kê.
“Gà trống, dao giết heo và muối ăn đều có rồi... Cảnh tượng kinh dị ba sao có hệ số nguy hiểm rất cao. Nếu như không thể an toàn quay trở lại thì mọi thứ đều vô nghĩa.” Trần Ca cố gắng biến mọi thứ có sẵn trên người thành con át chủ bài có thể giúp được anh vào thời điểm quan trọng.
Anh lấy điện thoại màu đen ra, trượt xuống cuối trang và dán mắt vào cột vòng quay kinh dị.
Nói thật, anh có một bóng ma tâm lý nhất định về tính năng này của điện thoại màu đen: “Trước đây khi hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày mở rộng ngôi nhà ma được thưởng một cơ hội rút thưởng nhưng chưa dùng tới, đồng thời ngôi nhà ma đã hoạt động được lâu như vậy cũng đã tích luỹ đủ tiếng la hét để đổi một cơ hội rút thưởng, không lý nào mình rút thưởng hai lần liên tiếp đều ra lệ quỷ chứ?”
Đối với loại trò chơi không thể kiểm soát này, Trần Ca luôn cẩn trọng mà tránh xa. Nếu không phải áp lực do nhiệm vụ tập luyện ba sao đem lại cho anh quá lớn, có lẽ anh sẽ tiếp tục lựa chọn quên tính năng này của điện thoại màu đen.
“Hai cơ hội, không chừng thực sự rút được thứ gì đó để bảo vệ tính mạng mình.” Trần Ca luôn là một người rất quyết đoán, anh dùng ngón tay chạm nhẹ vào màn hình, vòng quay bắt đầu chuyển động.
Khi vòng quay trở nên chậm hơn, hai tay Trần Ca nắm chặt: “Tuyệt đối đừng xuất hiện thêm một lệ quỷ nữa!”
Điện thoại phát ra một tiếng báo nhỏ, cây kim dừng ở một hướng nào đó của vòng quay.
[Rút thưởng thành công! Chúc mừng bạn đã nhận được đạo cụ đặc biệt - Kẹo Valentine Trắng (khi độ thiện cảm của Trương Nhã đạt tới Chỉ thuộc về bạn, xác suất rút được là 7%).]
[Chân thành, trong trắng, lãng mạn, thuần khiết, khi bạn nhận được món quà này, tình bạn của hai người sẽ được thăng hoa.]
[Kẹo Valentine Trắng: hương vị ngọt ngào đọng lại trên đầu lưỡi, khi bạn ăn kẹo, Trương Nhã sẽ xuất hiện.]
[Bạn đã nhận món quà Trương Nhã chưa tặng được khi còn sống, độ thiện cảm của Trương Nhã dành cho bạn đã tăng lên một chút.]
Sau khi xem một lúc lâu, Trần Ca có một linh cảm không rõ trong lòng, anh ngồi trên cầu thang trước cửa ngôi nhà ma: “Mình nhận được một món quà Trương Nhã chưa tặng được khi còn sống, tại sao nghe câu này lại cảm thấy kỳ quặc như vậy?”
Gáy Trần Ca bỗng trở nên lạnh lẽo, anh quay đầu lại nhìn thấy một túi kẹo để sau lưng anh, thiết kế bao bì rất giống túi kẹo trong phòng tập nhảy của trường dân lập vùng ngoại ô phía tây.
Anh mở túi ra, trong đó chỉ để một viên kẹo dẻo màu trắng. Điều hơi đáng sợ là trên bề mặt của viên kẹo có một khuôn mặt của cô gái đang khóc.
“Khuôn mặt này rất giống một người bạn cùng phòng của Trương Nhã, không lẽ cô ta lấy tàn niệm của bạn cùng phòng làm thành kẹo hả?”
Trần Ca bỏ kẹo vào túi giấy, cảm thấy bản thân cần phải bình tĩnh một chút: “Mặc dù lần rút thưởng này không rút phải lệ quỷ nhưng phần thưởng vẫn liên quan đến lệ quỷ. Có phải vì mình ở quá gần ngôi nhà ma nên luôn rút được mấy thứ yêu ma quỷ quái hay không?”
Anh phủi nhẹ bụi trên người, vào nhà rửa mặt, cất con gà trống sau đó đạp xe đạp ra xa khỏi khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
“Theo giới thiệu của điện thoại di động màu đen, có rất nhiều loại phần thưởng trong vòng quay, xét theo tỷ lệ cũng có thể rút được đồ tốt.” Trần Ca đứng dưới ánh nắng sớm, hướng mặt về phía mặt trời rồi chạm vào màn hình.
Cây kim quay nhanh trên vòng quay, sau mười mấy giây mới từ từ dừng lại.
“Rút được cái gì?” Ánh nắng sớm rọi lên người Trần Ca như mạ thêm một lớp vàng trên người anh.
[Rút thưởng thành công! Người May Mắn Được Lệ Quỷ Quan Tâm, chúc mừng bạn đã nhận được đạo cụ đặc biệt hiếm có - Cuộn Băng Khóc Thút Thít (xác suất trúng thưởng là 3%).]
[Lần đầu tiên hắn nghe đoạn băng này đã phát hiện ra một vấn đề, có một tiếng ồn không xoá được trong đoạn băng trống, hắn đã thử nhiều cách khác nhau nhưng cuối cùng vẫn xuất hiện tiếng ồn. Hóa ra đó là tiếng giằng co kêu cứu của hắn trước khi chết.]
[Người May Mắn Được Lệ Quỷ Quan Tâm, chúc mừng bạn một lần nữa rút được một lệ quỷ hiếm có!]
[Chú ý! Sau khi tích lũy năm lần rút thưởng được lệ quỷ, danh hiệu Người Được Lệ Quỷ Quan Tâm sẽ tự động nâng cấp!]

Mặt trời lên cao, Trần Ca đang ngồi trên vỉa hè châm điếu thuốc rồi nhìn khu vui chơi Thế Kỷ Mới cách đó 3000 mét: “Sớm biết đã không chạy xa đến vậy.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất