Chương 15: Ông chủ nhà
Uể oải, chết lặng, gầy yếu là ấn tượng đầu tiên của Trần Ca đối với Vương Kỳ.
Khi hai người đi ngang qua nhau, Trần Ca nhặt tờ thông báo tìm người từ dưới đất lên trả lại cho ông ta, người nọ khẽ nói câu cảm ơn.
Đây là lần đầu tiên ông ta mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn, nghe cũng không quá rõ.
“Không cần khách sáo, việc nhỏ mà thôi.”
Trần Ca mỉm cười đáp lại, đi theo người đàn ông thọt chân lên tầng hai.
Nếu so sánh với tầng một thì tầng hai có vẻ càng ẩm ướt, âm u hơn, mạng nhện giăng chằng chịt trong góc phòng, tường loang lổ nhiều màu, giống như bị người dùng dao khắc lên vậy.
Người đàn ông thọt chân dẫn Trần Ca đi thẳng đến cuối hành lang mới dừng lại, ông ta mở cửa căn phòng ở chỗ sâu nhất của hành lang, lấy ra một chuỗi chìa khóa dài: “Ở một đêm năm mươi đồng, ở phòng nào trong tầng hai thì tùy cậu.”
“Năm mươi đồng có mắc quá không?”
“Mấy nghìn mét xung quanh đây cũng chỉ có một mình nhà trọ của tôi thôi, lấy của cậu năm mươi đồng đã là ít rồi.” Trong lúc nói chuyện, con ngươi người đàn ông thọt chân không biết vô tình hay cố ý mà cứ liếc nhìn ra phía sau, hình như đang nhìn vật gì đó.
“Được rồi, nhưng mà vì sao tôi chỉ có thể chọn một phòng trong tầng hai này, tầng một và tầng ba không được ở sao?”
“Sao mà cậu hỏi nhiều vậy? Không thể ở thì là không thể ở thôi!” Người đàn ông thọt chân cầm lấy năm mươi đồng trong tay Trần Ca, sau đó tùy tiện nhét một cái chìa khóa cho anh: “Trên chìa khóa có dán số phòng, tự mình tìm đi.”
Nói xong, ông ta cũng chui vào trong phòng, khi cửa phòng sắp sửa đóng lại, Trần Ca nghe thấy phòng trong truyền ra một tiếng nghẹn ngào của một ông lão, giống như là đang ăn cơm thì bị mắc ở cổ họng vậy.
Trần Ca mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, duỗi tay giữ chặt cánh cửa đang đóng: “Chờ một chút.”
“Lại làm sao nữa?” Giọng nói người đàn ông thọt chân không thân thiện lắm, có thể nghe được hình như ông ta có hơi tức giận.
Trần Ca nhìn vào bên trong thông qua khe cửa, diện tích trong phòng không lớn lắm, ngoại trừ người đàn ông thọt chân đang đứng ở cửa ra thì còn có một ông lão đang ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía cửa phòng, giọng nói vừa rồi chính là phát ra từ miệng ông ấy.
“Tôi cảm thấy hơi khát, chỗ ông có bán nước hay đồ uống gì không?”
“Không có!”
“Hòa khí sinh tài, ông nổi giận như thế để làm gì...”
Cửa phòng nặng nề đóng lại cái “rầm”, một mình Trần Ca đứng ngoài cửa lại càng cảm thấy kỳ lạ.
“Nhà trọ bình thường thì chỗ tiếp đãi khách nhất định là ở cửa chính, nhưng mà nơi tiếp đãi khách của nhà trọ này lại nằm ở chỗ sâu nhất của tầng hai.” Anh nhìn vào cái chìa khóa ở trong tay, trong lòng hiện ra rất nhiều nghi ngờ: “Vì sao tầng một và tầng ba lại không thể ở? Ông lão ở cùng phòng với người chủ cho thuê nhà kia là ai?”
Trên chìa khóa có dán số 208, nhắc tới cũng khéo, căn phòng của cái chìa khóa này lại nằm sát vách với phòng của người đàn ông thọt chân kia.
“Quên đi, cứ vào ở đã rồi tính sau.” Bôn ba hơn hai tiếng đồng hồ, Trần Ca cũng cảm thấy hơi mệt.
Anh mở cửa phòng, một mùi ẩm mốc bay ra, hẳn là đã lâu không có người ở, vật dụng trong phòng bám đầy bụi, khăn trải giường bị ẩm, sờ lên rất khó chịu.
“Có thể ngủ trên cái giường này được sao?” Trần Ca còn chưa kịp đặt ba lô xuống thì đã nghe thấy một tiếng “choang” giòn tan vang lên từ căn phòng cách vách, hình như là bát ăn cơm bị rơi vỡ.
Anh đóng cửa phòng, tựa vào vách tường nghe trộm, bên kia đã vang lên tiếng chửi rủa của người đàn ông thọt chân, có thể là bởi vì quá tức giận mà trong lời mắng nhiếc của người đàn ông đó còn kèm theo một đôi chỗ nói tiếng địa phương, nghe khẩu âm của ông ta không giống như là dân bản xứ.
Ông lão nức nở không nói tiếng nào, người đàn ông thọt chân mắng thêm vài phút đồng hồ nữa mới dừng lại, chuyện tương đối khác thường xảy ra tiếp theo chính là âm lượng TV của phòng sát vách đột nhiên trở nên lớn hơn.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Ông ta đang làm cái gì thế? Tại sao phải tăng âm lượng của TV lên?” Trần Ca lại tiếp tục nghe trộm thêm vài phút đồng hồ nữa, nhưng mà bởi vì âm lượng TV quá lớn cho nên cũng không nghe thêm được gì, anh đành phải bỏ cuộc: “Quên đi, tốt nhất là mình nên quan tâm đến chuyện của mình thì hơn, đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ rồi.”
Trần Ca ném ba lô lên trên bàn trang điểm, lấy một con dao gọt trái cây giấu ở trong túi ra: “Bình luận khiếu nại trên website sang nhượng nhà cũ đã nói rằng mặt sau giấy dán tường của căn phòng này còn sót lại vết máu, mỗi khi đến đêm khuya đều ngửi thấy mùi tanh tưởi hôi thối, cho nên đã hoài nghi nơi này là một nhà ma. Nhưng mà khi mình lên mạng tìm hiểu những tin tức có liên quan đến nhà trọ Bình An thì không tìm thấy một vụ án nào xảy ra bên trong căn nhà trọ này cả.”
Nhưng mà nơi có thể khiến cho cái điện thoại di động màu đen kia lựa chọn làm địa điểm làm nhiệm vụ tập luyện thì chắc chắn nhà trọ Bình An này che giấu một bí mật không thể cho người ngoài biết được, Trần Ca hiểu rất rõ điều này.
Anh giấu kỹ con dao gọt trái cây, lại lấy búa đa năng ra, gõ gõ đập đập, kiểm tra khắp các ngõ ngách của căn phòng, nhưng cũng không có bất kỳ phát hiện nào.
Đây là một căn phòng cho thuê rất bình thường, ngoại trừ vẻ cũ nát khiến người ta phát điên ra thì cũng không có gì quá khác thường.
“Ngay từ đầu ông chủ nhà đã nói chỉ cho mình chọn một căn phòng trong tầng hai này, điều đó chứng tỏ những căn phòng ở tầng hai này chắc có lẽ không có vấn đề gì, nếu không thì đã không cho người ngoài thuê rồi. Nếu như thế, muốn phát hiện được gì thì chắc chắn phải đi xuống tầng một hoặc lên tầng ba xem thử.” Thời gian bắt đầu nhiệm vụ tập luyện là mười một giờ đêm, bây giờ cách thời gian bắt đầu nhiệm vụ còn hơn ba tiếng, Trần Ca cũng không muốn phí phạm thời gian, anh cất kỹ búa đa năng, tay chân nhẹ nhàng mà đi tới cửa.
Tay nắm chặt lấy chốt cửa, Trần Ca vừa mới kéo cửa ra được một nửa thì dừng lại.
Lòng bàn tay của anh toát đầy mồ hôi, lạnh hết cả gáy.
Người đàn ông thọt chân đang đứng ngay ngoài cửa! Không biết đã đứng đó bao lâu rồi!
Đối phương cũng không nghĩ tới Trần Ca lại đột nhiên mở cửa ra, hai người ngăn cách nhau một cái cửa mới mở được một nửa, cả hai đều hoảng sợ không thôi.
“Ông chủ, ông đứng trước cửa phòng tôi làm gì vậy?” Sắc mặt Trần Ca khó coi, anh càng nghĩ lại càng cảm thấy chủ nhân cái nhà trọ này có vấn đề.
“Không phải lúc nãy cậu nói mình khát sao? Tôi tới để đưa cậu cái này.” Người đàn ông thọt chân đặt phích nước nóng trong tay xuống trước cửa phòng Trần Ca, biểu cảm có hơi mất tự nhiên.
“Cảm ơn ông.” Trần Ca cũng không có đôi co, mà chỉ tiện tay xách phích nước nóng lên, để vào trong phòng: “Ông còn có việc gì không?”
“Không có việc gì, cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Người đàn ông thọt chân liếc mắt nhìn vào trong phòng, hình như lẩm bẩm bổ sung thêm một câu: “Trong hành lang không có lắp đèn, buổi tối rất tối, tốt nhất là cậu không nên chạy loạn khắp nơi.”
Ông ta xoay người rời khỏi, chờ đến khi ông ta trở lại gian phòng của mình, đóng cửa phòng lại rồi, Trần Ca mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tướng mạo người chủ nhà này xấu xí, tính khí thì nóng nảy, lời nói không thân thiện gì cả, tuy rằng bản thân ông ta có hơi tàn tật, nhưng mà trông cũng cường tráng lắm, có thể dễ dàng đẩy ngã một người trung niên.” Trần Ca cảm thấy thật khó hiểu, cậu chỉ căn cứ theo những bộ phim điện ảnh nói về hành vi giết người mà mình từng xem trước đây, bắt đầu nhớ lại: “Trời sinh chân thọt, từ nhỏ bị người bắt nạt, rất có thể khiến nội tâm ông ta sinh ra sự tự ti. Loại tâm lý này đến một mức độ nhất định sẽ bị bóp méo rồi bùng nổ, dẫn đến việc sinh ra ý muốn hủy diệt người khác ở trong đầu. Uầy, nghĩ lại thì, hình như ông ta có tất cả các đặc điểm của một kẻ giết người rồi!”
Trần Ca đặt phích nước nóng xuống, cố gắng tự hỏi một vấn đề: “Ví dụ như ông chủ nhà này đúng là một tên sát nhân điên cuồng, thì chẳng phải là mình đến đây để ở một ngôi nhà ma, lại còn làm hàng xóm một đêm với kẻ giết người đó sao?”
Nghĩ đến đây, Trần Ca đã cảm thấy da đầu tê dại, thậm chí tên biến thái kia còn có khả năng đứng ở trước cửa phòng mình cả một đêm! Đáng sợ hơn là, ông ta là chủ căn nhà này, chắc là ông ta có chìa khóa dự phòng cho tất cả căn phòng ở đây mới chết!