Chương 153: Trung Tâm Phục Hồi Chức Năng Bệnh Tâm Thần
Mấy người cùng phòng làm việc với Lưu Đao vây quanh Trần Ca, không ai mở lời hết, tất cả đều không biết nên trả lời thế nào.
Cuối cùng vẫn là Lưu Đao ra mặt: “Đêm nay nhất định anh phải cẩn thận, an toàn là trên hết, cái bệnh viện tâm thần kia ban ngày chúng tôi đã dạo qua một vòng rồi.”
“Mấy người đi qua rồi? Có phát hiện cái gì không?” Trần Ca nhìn Lưu Đao chằm chằm, khiến anh ta hơi xấu hổ.
“Chúng tôi đi một vòng ở bên ngoài, không dám đi vào... Nhưng mà tôi đã tra bản vẽ kiến trúc của trung tâm phục hồi này cho anh rồi. Nghe nói là một bệnh nhân từng ở đó vẽ.” Lưu Đao bật máy tính lên, mở một file ra, bên trong là một bản đồ thô sơ.
“Trung tâm phục hồi có tổng cộng ba tòa nhà kề sát nhau, có người nói ở bên trong có chỗ tiếp nối với nhau.”
“Khu Nội Trú Số Một và Số Hai là phòng bệnh bình thường, cửa ra ở hướng nam, Khu Nội Trú Số Ba khá thần bí, là khu cách ly, giam giữ một vài bệnh nhân có tính nguy hiểm, cửa ra ở hướng bắc.”
“Anh phải đặc biệt lưu ý Khu Nội Trú Số Ba này, căn cứ vào miêu tả của bệnh nhân kia trên mạng, Khu Nội Trú Số Ba này là khu vực cấm của bệnh viện, nghiêm cấm những bệnh nhân khác tới gần. Nếu phát hiện bệnh nhân bình thường nào chạy vào trong khu nhà này sẽ bị phạt rất nặng.”
“Tôi nói này, đêm nay livestream, anh đừng đi vào Khu Nội Trú Số Ba kia, chỉ cần kéo dài thời gian, thăm dò hai khu nội trú kia thôi.”
Lưu Đao quay màn hình laplop về phía Trần Ca để anh nhớ tuyến đường.
“Khu Nội Trú Số Ba rất đặc biệt sao? Anh có tìm được tin tức chi tiết hơn ở trên mạng không?” Trần Ca nhìn chằm chằm màn hình máy tính, vẻ mặt nghiêm túc.
“Không tính là nhiều nhưng khá là chém gió, vừa nghe đã biết chỉ là chuyện bịa đặt thôi. Có người bệnh nói bệnh nhân trong khu cách ly đó giết bác sĩ, sau vài ngày chuyện này mới bị bại lộ, còn có người nói trong khu cách ly kia thực ra không phải người, toàn là ma quỷ.” Lưu Đao cười khan một tiếng: “Có phải rất vớ vẩn không?”
Gập laptop lại, mấy người ở đây đều phát hiện khí chất trên người Trần Ca đang thay đổi, dường như anh đang lo lắng cái gì đó.
“Thử điều chỉnh camera xem, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.” Trần Ca đeo ba lô lên, đeo camera mini ở ngực, ở cổ tay và bộ thu âm vào, sau khi xác định không có vấn đề gì, anh đi ra khỏi lều vải.
“Nếu anh sợ quá, không chịu được nữa thì chạy về đây, nhớ để lại ký hiệu trên đường, lưu số điện thoại của tôi thành số 1.” Lưu Đao đứng ở phía sau Trần Ca hô: “Một phút trước khi bắt đầu livestream, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, lúc đó anh có thể thấy hình ảnh livestream trên kênh livestream của anh. Cuối cùng, tôi nhiều lời thêm một câu nữa, chỗ kia chưa ai đi vào đâu, không biết chính xác trong đó có những gì, anh nhất định phải chú ý an toàn của bản thân đấy.”
Trần Ca không ngờ Lưu Đao lại nói với anh nhiều như thế, đứng trước cửa lều, anh đổi số điện thoại của Lưu Đao thành số 1 trong danh sách quay số, ngay trước mặt mấy người ở đây.
Anh vẫy tay với nhóm người: “Ban đêm mấy người hãy ở trong lều, đừng ai ra ngoài, dù nghe được gì, thấy gì cũng đừng tới tìm tôi, hiểu không?”
“Nhưng nếu như...”
“Mấy người phụ trách tốt phần hậu cần là được rồi, phần livestream hãy giao cho tôi.”
Một người một mèo tiến vào rừng rậm, bóng tối nuốt chửng thân ảnh của bọn họ.
Chị Lý nhìn Trần Ca và mèo trắng rời đi, vẫn khoanh hai tay trước ngực đứng trong lều nghi ngờ Trần Ca, cô dùng âm thanh chỉ bản thân nghe được lẩm bẩm một câu: “Tên nhóc này, nhìn phía sau thật đẹp trai.”
Lúc thật sự bước vào cảnh tượng có chỉ số hù dọa ba sao, Trần Ca còn sốt sắng hơn bất cứ ai. Anh biết chỗ này nguy hiểm, anh còn biết rằng mấy câu nói cuối kia của Lưu Đao có thể đều là thật.
Có một số chuyện không phải bệnh nhân bịa ra, có lẽ là vì bọn họ thấy được những thứ người thường không thấy được nên họ mới bị coi là bệnh nhân.
Dựa theo bản đồ trong đầu, Trần Ca đi tới phía cuối rừng rậm, một tòa kiến trúc liên thể cũ nát xuất hiện trước mắt anh.
“Khu bệnh viện tâm thần này có diện tích không nhỏ.” Lúc đầu Trần Ca tưởng bệnh viện tư nhân sẽ có điều kiện rất kém, nhận không được mấy bệnh nhân, sau khi đến đây anh mới thấy mình có nhận định rất sai lầm.
Khu bệnh viện này bị rừng rậm vây quanh, cửa ra vào chỉ có một, cửa lớn khóa kín, do bị tường xi măng ngăn cách nên Trần Ca tạm thời không nhìn thấy quá nhiều thứ.
Trần Ca đi tới gần, phát hiện ra một số thứ làm anh bất an.
Trên tường rào bằng xi măng của trung tâm phục hồi chức năng có rất nhiều câu nói không xuôi, những câu này đều có chung một đặc điểm, đó chính là có tên của một người.
Lúc vừa nhìn thấy, Trần Ca thử nhớ tên người trong câu, nhưng sau khi anh phát hiện những câu này quá nhiều mà tên người lặp lại rất ít nên anh bỏ cuộc.
“Lẽ nào tên của bệnh nhân đều viết trên tường rào sao?” Anh không rõ ý của những câu này, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ theo bản năng thôi.
“Những câu này chắc chắn không phải do người bình thường viết ra, chúng muốn biểu đạt điều gì?” Trần Ca nhìn bức tường, đột nhiên hơi hoảng hốt không hiểu nguyên do, tựa như mỗi một câu kia đều là một lời nguyền rủa: “Bạch Hổ, mày đứng cách tao quá xa đấy.”
Chỉ có lúc không người, Trần Ca mới dám gọi tên mèo trắng không hề cố kỵ như thế này.
Sau khi tới gần trung tâm phục hồi, mèo trắng càng tỏ rõ địch ý, con mèo này vô cùng nhạy cảm với những thứ không sạch sẽ, dường như nó đã nhận ra gì đó.
“Đừng hoảng hốt, trên người chúng ta cũng có con át chủ bài.” Trần Ca giơ con gà trống bị trói hai chân trong tay lên, tiện tay lấy búa đa năng ra đeo ở trên lưng.
Anh không gấp gáp tiến vào trong kiểm tra, đến tận khi Lưu Đao gọi điện thoại tới: “Thiết bị vận hành bình thường, hình ảnh ổn định, livestream đã bắt đầu, anh có thể vào kênh livestream để kiểm tra qua điện thoại di động của mình.”
“Được.” Trần Ca đăng nhập vào trang web, đầu tiên thấy phần quảng cáo livestream của Tần Quảng, anh click vào xem thử, Tần Quảng và nhóm của anh ta đang ở bên ngoài Trường Trung học Mộ Dương, xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, hình như xe chở trang bị livestream bị vọt vào mảnh đất hoang bên cạnh. Tần Quảng xin lỗi khán giả trong kênh livestream, nói rằng vừa rồi tài xế thấy ma xuất hiện, có thứ gì đó nằm trên kính chắn gió.
“Đám người kia thực sự chạy tới Trường Trung học Mộ Dương, xem ra anh ta chẳng để lời khuyên của mình ở trong lòng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tần Quảng xin lỗi thôi mà đã có bốn trăm ngàn người xem, đúng là không thể coi thường.” Ngay sau đó, Trần Ca vào kênh livestream của mình, chắc là đề cử của trang web có hiệu quả, con số người xem đang tăng nhanh, trong thời gian ngắn đã lên tới hai mươi lăm ngàn.
Hình ảnh trên kênh livestream được phân màn hình, màn ảnh lớn chính là camera HD ở ngực anh, hình ảnh ổn định, chất lượng đồ họa cực cao.
Dưới góc trái có một khung hình nhỏ, hình ảnh này tương ứng với camera ở cổ tay của anh, nó giống như cái đồng hồ đeo tay, có thể hoạt động tự do, nâng cánh tay lên là có thể quay được bản thân anh.
“10 giờ đêm rồi, mình cũng nên bắt đầu livestream thôi.”
Anh đưa camera trên cổ tay lên nhắm vào mình, các bình luận hiện lên như mưa trên màn hình di động: “Thật không ngờ tôi lại làm chuyện điên rồ vào đêm hôm khuya khoắt như vậy.”
Trần Ca đặt mèo trắng và ba lô lên tường rào, leo tường vào trong Trung Tâm Phục Hồi Chức Năng Bệnh Tâm Thần Số Ba.