Chương 154: Chuồng chó?
“Bệnh viện tâm thần và bệnh viện bình thường có nghiệp vụ trị liệu khác nhau. Mặc dù chúng đều trong thành phố, nhưng phần lớn người đều sẽ vô tình hoặc cố ý cách xa nơi này.” Trần Ca nói với camera trên cổ tay: “Điểm này không ai có thể phản bác, dù biện giải như thế nào đi nữa, bọn họ thực sự hơi khác chúng ta. Nhưng có một số thời điểm, chúng ta cũng không biết rốt cuộc người sai là họ hay là những người tự nhận là bình thường như chúng ta.”
Sau khi vào trung tâm phục hồi bằng cách leo tường, Trần Ca tập trung cao độ: “Trước mặt tôi là bệnh viện có vô số tin đồn. Lúc đêm khuya vắng người, trong khu nội trú truyền ra những tiếng kêu thảm thiết quỷ dị; trên hành lang không một bóng người đột nhiên hiện ra chữ bằng máu; viện trưởng mất tích một cách ly kỳ, đến nay vẫn chưa tìm được. Có người đoán rằng ông ấy bị nhốt ở một nơi nào đó trong khu nội trú.”
Sau khi mở đầu một đoạn dài, Trần Ca nhìn về phía màn hình điện thoại di động, các khán giả cũng chẳng thèm nể mặt, có người còn so sánh livestream của anh và Tần Quảng với nhau.
“Livestream về chủ đề linh dị, lại thêm một người đàn ông đi tìm đường chết ở tiền tuyến.”
“Cách màn hình, dường như tôi cũng thấy được kết cục của anh, có một số streamer đã chủ định chỉ có thể sống trong ký ức.”
“Những thứ khác tôi có thể hiểu, nhưng anh có thể giải thích vì sao trong tay anh còn cầm theo một con gà không? anh muốn làm mỹ thực linh dị à? Khởi xướng một trường phái mới sao?”
“Khu nội trú vào đêm khuya? Anh đúng là nhân tài to gan, follow rồi nhé.”
Trần Ca nhìn khán giả bình luận điên cuồng, bọn họ nói từ những điều cợt nhả tới những điều chuyên nghiệp, nhưng không ai cảm thấy sợ.
“Gà trống sống có thể tránh ma quỷ. Đêm nay, tôi sẽ cho các bạn trải nghiệm một loại sợ hãi chưa từng có, nói về bệnh viện kinh dị âm u thế này, tôi ngồi xe hai tiếng mới tìm được. Các bạn không sợ chút nào sao?” Trần Ca kiên trì giải thích nhưng đám khán giả không sợ chút nào.
“Sợ cái gì? Vừa rồi có một streamer cũng nói như thế, kết quả bây giờ anh ta đang sửa xe.”
“A! Con mèo thật đáng yêu...”
Bầu không khí hòa hoãn, Trần Ca cũng bình tĩnh lại, anh lại hàn huyên với đám khán giả vài câu rồi bắt đầu thực sự thám hiểm Trung Tâm Phục Hồi Chức Năng Bệnh Tâm Thần Số Ba.
Diện tích của bệnh viện tư nhân này rất lớn, toàn bộ bệnh viện được vây quanh bởi tường xi măng. Trung gian là sảnh lớn để bệnh nhân hoạt động tự do, trừ một số sàn xi măng, các nơi khác đều mọc đầy cỏ hoang cao tới đầu gối.
Đi tới phía trước chính là kiến trúc liên thể mà Trần Ca vừa nhìn thấy, phân bố của ba khu nội trú tạo thành hình tam giác, từ tầng hai trở lên, các tầng lầu nối liền với nhau.
“Xây dựng ở hướng nam là Khu Nội Trú Số Một và Số Hai, tòa nhà quay lưng lại với hai tòa này có lẽ là Khu Nội Trú Số Ba. Kỳ lạ, sao thiết kế phương hướng của bệnh viện lại như thế? Khu Nội Trú Số Ba không nhìn thấy ánh mặt trời, chẳng lẽ có một vài người bệnh không thể gặp ánh mặt trời sao?”
Trên bố cục kiến trúc của bệnh viện này cũng khiến người ta cảm thấy quỷ dị: “Nó tồn tại nhất định là có nguyên nhân. Bất kể vì hoàn thành nhiệm vụ tập luyện hay là tìm manh mối mà cha mẹ để lại, đêm nay mình vẫn phải vào Khu Nội Trú Số Ba xem thử.”
Trần Ca đi phía trước, mèo trắng theo sát phía sau anh.
Tối nay trăng rất sáng, nhìn nền xi măng trắng bệch, Trần Ca bước lên cửa cầu thang của Khu Nội Trú Số Một.
Cửa lớn của khu nội trú bằng sắt, Trần Ca thử đẩy một cái để thăm dò, không ngờ cửa lớn lập tức mở ra.
“Khóa cửa bị hỏng.” Mấy lần trước làm nhiệm vụ tập luyện, Trần Ca đã tích lũy được kinh nghiệm phong phú. Anh giơ đèn pin trong tay nhìn về ổ khóa: “Lò xo bị gãy, hiển nhiên là dùng bạo lực mở khóa.”
Trần Ca nhìn hành lang tĩnh mịch của phòng bệnh, trong lòng hiện lên một nghi vấn: “Ai là người mở khóa?”
Sau khi bệnh viện bị đóng cửa lại có người tới nơi này, là bệnh nhân phát bệnh hay cha mẹ mình?
Giám đốc La nói trước khi cha mẹ anh mất tích có nhắc đến Khu Nội Trú Số Ba, tờ giấy cha mẹ để lại trong khu vui chơi cũng viết những tin tức có liên quan đến Khu Nội Trú Số Ba, nhưng Trần Ca vẫn chưa hiểu rõ điểm then chốt nhất trong đó.
Trước khi cha mẹ anh mất tích, giám đốc La nghe được câu nói kia, mà tờ giấy nhuốm máu kia, hình như sau khi cha mẹ anh mất tích mới xuất hiện.
“Bọn họ gặp phải chuyện gì ở trong Khu Nội Trú Số Ba?”
Nương theo tiếng cót két chói tai, Trần Ca đẩy cánh cửa sắt của Khu Nội Trú Số Một ra.
Trên hành lang chất đầy rác rưởi và giường chiếu, có thể tưởng tượng được tình cảnh của trung tâm phục hồi nhiều năm trước, đầy ắp người, rất nhiều bệnh nhân chỉ có thể nằm ngoài hành lang.
Khác với bệnh viện công, trung tâm phục hồi chức năng bệnh tâm thần không có nhiều phòng như vậy, hai bên lối đi chật chội là từng gian phòng không biết dùng để làm gì.
Trần Ca khịt khịt mũi, anh ngửi thấy mùi hôi thoang thoảng, mùi này anh đã ngửi được trong nhà trọ Hải Minh, rất giống mùi phát ra từ người của Vương Thanh Long.
“Còn chưa tiến vào mà mình đã có một dự cảm xấu rồi.” Đây là lần đầu tiên Trần Ca vào bệnh viện tâm thần, dưới tình huống không có bất kỳ bảng chỉ dẫn nào, anh chỉ có thể dựa vào bản đồ trong đầu mà bệnh nhân kia vẽ.
“Kết cấu bên trong của ba khu nội trú không khác nhau là mấy, độ nguy hiểm của Khu Nội Trú Số Một là thấp nhất, mình đi một vòng cả tòa nhà này, làm quen địa hình một chút rồi tính tiếp.”
Anh vừa mới bước về phía trước một bước, mèo trắng túm lấy ba lô, nhảy lên trên vai Trần Ca, dường như nó muốn nói với Trần Ca cái gì đó, nhưng Trần Ca nhìn hồi lâu vẫn không hiểu.
“Mèo trắng chủ động nhảy lên vai mình, đây là lần đầu tiên nó làm hành động thân mật như thế với mình, rốt cuộc nó cảm nhận được cái gì? Hành động này biểu thị cho sự sợ hãi hay là mang hàm nghĩa khác?
Trần Ca đi vào hành lang, anh vẫn cảm thấy hình như dưới chân giẫm vào thứ gì đó. Anh cúi đầu nhìn xuống, dưới những kẽ nứt của các viên gạch có rất nhiều thi thể côn trùng không biết tên.
Khu nội trú này nhiều năm không được sử dụng, không thể nào là do các loại thuốc sát trùng, không hiểu những con côn trùng nhỏ này là thế nào?
Cửa của tất cả phòng ở tầng một đều mở ra, bài trí cũng na ná nhau, trừ giường đơn chật hẹp tỏa ra mùi ẩm mốc thì không có vật gì khác nữa.
“Trước đây, đến cùng bệnh viện này có bao nhiêu bệnh nhân?” Trần Ca đi vào một gian phòng nào đó để cảm thụ một chút, bốn cái giường gỗ khiến căn phòng trở nên chật hẹp, chỉ còn chừa một không gian nhỏ để đặt chân xoay người thôi.
“Ngày nào cũng sống trong không gian chật hẹp thế này, dù không bị bệnh cũng từ từ bị bệnh, mất hết hy vọng sống sót.” Trần Ca đi ra khỏi phòng bệnh chật hẹp, chẳng mấy chốc đã đi tới khúc rẽ đầu tiên.
Nơi đây giống như là phòng phát thuốc trong bệnh viện, trên bàn gỗ còn bày mấy bình thuốc trống không và từng phù hiệu có viết tên.
“Xem ra bệnh nhân cần tới đây lấy thuốc mỗi ngày.” Trần Ca đi vào trong nhìn thoáng qua, phát hiện hai thứ không nên xuất hiện ở đây.
Phòng phát thuốc có hai cái lồng sắt, không quá lớn, hơi giống chuồng sắt nuôi chó ở thành phố.
“Hai cái lồng sắt này để làm gì? Trần Ca nhảy vào phòng phát thuốc, anh lấy đèn pin chiếu vào trong lồng.
Trong một cái lồng sắt có một con vịt chưa vặt sạch lông, nửa chín nửa sống.
“Chưa thối rữa hay ôi thiu, con vịt này mới được bỏ vào lồng sắt.” Trần Ca cầm búa đa năng trong tay, cẩn thận từng li từng tí ép sát vào tường: “Trong bệnh viện này, trừ mình ra, hẳn là còn có người khác.”