Chương 155: Trong tòa nhà không chỉ có một người
Thịt được nấu chín để trong không khí một thời gian ngắn sẽ trở nên cứng.
Trần Ca đưa camera cố định trên ngực nhắm vào con vịt, đưa tay sờ vào nó, da vẫn mềm, vẫn còn hơi ấm.
“Con vịt này mới được làm không quá một tiếng.” Anh lấy con vịt trong lồng sắt ra: “Nội tạng chưa được làm sạch, cổ bị chặt đứt, không tìm thấy đầu con vịt.”
Trần Ca lật con vịt lại, trên khối thịt nửa chín nửa sống còn lưu lại dấu răng, bụng bị xé ra, mặt đất không có lông, hình như sinh vật cắn xé con vịt này ăn cả lông vào trong bụng.
“Trong lồng sắt có nuôi chó cỡ lớn sao?” Trần Ca để con vịt lại chỗ cũ rồi nhìn về phía một chiếc lồng sắt khác.
Bên ngoài lồng sắt có con vịt bày hai cái bát nhựa, bên trong có dung dịch không màu.
“Bên ngoài một chiếc lồng sắt mà có tận hai cái bát sao? Trong lồng này nuôi hai con chó ư?” Hai cái bát này giống hệt nhau, Trần Ca bưng từng bát lên mũi ngửi.
Một cái bát đựng dung dịch không màu, không mùi, chắc là nước bình thường. Cái bát còn lại đựng dung dịch trong suốt, có mùi hơi gay mũi.
“Hình như là thuốc chuột.” Để đề phòng chuột ăn mất đạo cụ, trong nhà ma của Trần Ca lúc trước cũng mua thuốc diệt chuột, nên anh rất quen cái mùi này.
“Hai cái bát giống hệt nhau, một cái đựng nước, một cái có lẫn thuốc diệt chuột. Lẽ nào người nuôi không sợ động vật mà mình nuôi không cẩn thận uống nhầm sao?”
Cảnh tượng trước mắt thực sự hơi kỳ lạ, Trần Ca thu hết tất cả vào màn hình, anh quét mắt nhìn màn hình điện thoại di động, các bình luận lướt cực nhanh. Trong đó có một cái bình luận rất dài lướt qua trước mắt anh, mơ hồ có chữ lồng sắt và người.
Bình luận rất nhiều, Trần Ca cũng không lướt lại để xem, anh kiểm tra từng thanh sắt trong lồng, phát hiện cửa lồng sắt có một vùng lớn bị dính dầu mỡ, giống như hai tay của một người nắm chặt lấy thanh sắt, không muốn bị mang đi vậy.
“Lẽ nào trong lồng sắt không nhốt động vật mà là người?”
Trong phòng phát thuốc có rất nhiều bình thuốc bị vứt lung tung trên mặt đất, khắp nơi đều ném túi giấy nhỏ có viết tên bệnh nhân. Có vài túi giấy còn có những viên thuốc có màu sắc khác nhau.
“Một bệnh viện tâm thần đã hoang phế bốn, năm năm lại có người sinh sống. Hơn nữa, có vẻ không chỉ có một người.”
Trần Ca bắt đầu cẩn thận hơn, ban ngày anh cũng chỉ chuẩn bị tất cả để đối phó ma quỷ thôi, không để mắt tới tính nguy hiểm của bản thân bệnh nhân.
Trần Ca đi ra khỏi phòng phát thuốc, kiểm tra kĩ hai bên tường.
Người trong lồng sắt bị ép mang đi, hai tay người đó dính đầy dầu mỡ, trong quá trình giãy giụa, nhất định sẽ để lại dấu vết.
Chưa đi được mấy bước, Trần Ca thấy mặt tường có vết cào, có vết dầu mỡ lẫn với vết máu.
“Bị thương sao?”
Trần Ca đi theo dấu vết, đi thẳng tới tầng hai của khu nội trú. Ở chỗ này, hành lang được chia làm đôi, một bên đi thông bên trong Khu Nội Trú Số Một, một bên khác thì thông với Khu Nội Trú Số Hai.
Toàn bộ trung tâm phục hồi chức năng là kiểu kiến trúc liên thể, ba tòa nhà thông với nhau.
Mất khoảng gần 20 phút, Trần Ca mới đi hết Khu Nội Trú Số Một. Trong tòa nhà có rất ít nơi có thể giấu người được, anh không tìm được người trong lồng, cũng không tìm thấy dấu vết nhiều người sống trong này.
“Có phải tên kia bị đưa tới tòa nhà khác không?” Trần Ca đi xuống tầng dưới, điện thoại di động trong túi bỗng rung lên, là Lưu Đao gọi tới.
“Có chuyện gì sao?” Thần kinh của Trần Ca căng như dây đàn, bất luận gió thổi cỏ lay gì đều sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn với anh.
“Trần Ca, anh đi nhanh quá đấy! Tối nay là livestream suốt đêm, bây giờ mới 20 phút thôi, anh đã chạy hết một khu nội trú rồi, anh tính tiến hành livestream cái gì tiếp theo?” Lưu Đao luôn chú ý tình hình livestream của Trần Ca: “Bên phía Tần Quảng vừa đột phá sáu trăm ngàn người xem, bên anh bây giờ còn chưa đến mười ngàn, đừng chỉ mải thăm dò, hãy trao đổi với khán giả nhiều một chút.”
Trần Ca nghe lời Lưu Đao, anh trở lại tầng một, khi anh nhìn về phía cuối hành lang tầng một, con ngươi co rút lại: “Sao cửa sắt của khu nội trú lại đóng lại? Tôi nhớ lúc tiến vào cửa lớn mở ra mà.”
“Anh đang nói cái gì vậy?” Giọng nói của Lưu Đao dừng một chút: “Tình hình hiện tại của chúng ta không lạc quan lắm, anh cũng đừng áp lực quá, cứ theo ý nghĩ của mình mà livestream là được rồi.”
“Đợi lát nữa trò chuyện tiếp, tôi cúp máy trước đây.” Trần Ca cất điện thoại di động đi, giơ búa đa năng lên chạy tới phía cửa sắt, lúc chạy qua phòng phát thuốc, anh vô thức nhìn thoáng qua bên trong.
“Dường như có chỗ nào đó khang khác.”
Trong lòng đang lo lắng về chuyện cửa lớn của tòa nhà nên Trần Ca không chạy tới kiểm tra phòng phát thuốc ngay. Đầu tiên anh chạy tới cửa của khu nội trú, dùng sức lay mạnh cánh cửa sắt.
“Khóa lại rồi! Chuyện xảy ra lúc nào vậy?”
Trần Ca ghé vào khe hở nhìn ra ngoài, trên tay cầm bên ngoài của cửa sắt, có người mới khóa bằng một cái khóa lớn.
Anh dùng sức đụng vào cửa sắt, bên ngoài hình như còn có vật gì chặn lại nữa, cửa lớn không sứt mẻ chút nào.
“Khóa hình tròn, vật chặn cửa, vừa nhìn đã biết có người làm.” Trong bệnh viện tâm thần bỏ hoang có người sinh sống, Trần Ca nghi ngờ có bệnh nhân đã từng ở đây trở về. Bọn họ không phải người điên bình thường, bọn người kia còn thông minh hơn so với đa số người bình thường, tuyệt đối không thể coi thường.
Trần Ca thử sử dụng búa đa năng cạy cửa nhưng không có bất kỳ hiệu quả nào, anh lại đi vào phòng bệnh ở hai bên, trên cửa sổ có rào chắn che kín.
Giờ phút này, Trần Ca càng cảm nhận được tâm trạng của những người mắc bệnh bị đưa vào bệnh viện tâm thần, nơi đây giống như một ngục giam đặc biệt.
Cầu cứu? Báo cảnh sát?
Trần Ca nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, số người xem livestream vẫn đang tăng lên. Nếu bây giờ rời khỏi đây thì coi như lần livestream này sẽ bị phá hủy.
Hơn nữa, anh còn phải hoàn thành nhiệm vụ tập luyện, phải tiến vào Khu Nội Trú Số Ba của bệnh viện từ nửa đêm và sống sót đến lúc hừng đông. Nếu như báo cảnh sát, e là chỉ hỏi han có lẽ cũng mất mấy tiếng rồi.
“Mình nhớ cửa sổ của tầng hai không có lưới bảo vệ, đi ra từ nơi đó cũng như nhau, tạm thời không cần báo cảnh sát.” Vì hoàn thành nhiệm vụ tập luyện lần này và tìm được manh mối của cha mẹ, Trần Ca không thèm đếm xỉa đến chuyện gì.
Anh trở lại phòng phát thuốc, vừa rồi Trần Ca đi qua phát hiện bên trong xuất hiện sự thay đổi rất nhỏ.
Khi vào trong đó, bát nhựa bên ngoài lồng sắt đã trống không, chất lỏng bên trong đều bị đổ hết.
“Kẻ đó sợ mình phát hiện có một bát trong đó có thuốc diệt chuột sao?” Trần Ca không hiểu cách làm của đối phương, anh đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên thấy dưới đáy tấm ván ở trạm có viết mấy hàng chữ nhỏ.
Để nhìn rõ những chữ kia, Trần Ca khom lưng thò đầu vào trong trạm để nhìn, anh chưa tới gần những chữ kia, trên đỉnh đầu có cảm giác hơi ngứa, giống như có côn trùng nhỏ chui vào trong tóc.
Anh gãi gãi, mu bàn tay bỗng đụng phải vật gì đó.
Trần Ca ngửa đầu nhìn lên, giật nảy mình.
Dưới mặt tấm ngăn của trạm có từng mảng tóc dài màu đen!
Có dài có ngắn, không biết lấy từ đâu.
“Vì sao dưới này lại có tóc? Là tóc của người trong lồng kia sao?”
Không đợi Trần Ca suy nghĩ tỉ mỉ, trên phòng phát thuốc bỗng nhiên vang lên một tiếng mèo kêu chói tai, anh vội bò ra khỏi trạm, nhìn ra phía ngoài.
Mèo trắng đang nhe răng về hướng góc cầu thang tầng hai, đôi mắt khác màu của con mèo nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó.