Chương 156: Ai đang theo sau tôi?
“Có người?”
Trần Ca không nói nhiều lời, cầm lấy búa đa năng rồi xông qua. Anh không định cho đối phương có cơ hội phản ứng.
“Ra đây!” Cửa khu nội trú bị khóa trái, hành tung của anh đã bại lộ cho nên không thèm cố kỵ nhiều nữa.
Một người một mèo chạy đến chỗ rẽ cầu thang, trong hành lang tối đen như mực, không có cái gì hết.
“Chạy đâu mất rồi?”
Ở nhà ma, Trần Ca đã kiểm tra con mèo trắng. Con mèo này vô cùng nhạy cảm đối với thứ nào đó, gần như sẽ không xảy ra sai lầm.
“Mèo trắng không xù lông lên, chỉ biểu hiện ra tính công kích. Mức độ nguy hiểm của vật kia so ra hẳn còn kém Trường Trung học Mộ Dương.” Trong nhà ma của Trần Ca, con mèo trắng xù lông lên hai lần, một lần là khi tiến vào Trường Trung học Mộ Dương, một lần là khi cánh cửa máu của phòng vệ sinh xuất hiện. Căn cứ vào phản ứng vừa rồi của mèo trắng, Trần Ca đã đoán được sơ sơ thực lực của quái vật kia.
“Hiện tại, điều quan trọng nhất chính là không rõ thứ này là người hay quỷ.”
Trần Ca trở lại phòng phát thuốc, trực tiếp dùng búa đập vỡ vách ngăn, xốc cả tấm vách lên.
Cảnh tượng trước mắt có phần kinh khủng, tóc người được dây nhỏ buộc chặt đóng lên tấm ván, nếu lật ngược tấm ván gỗ này lại, đuôi tóc sẽ rủ xuống, vừa nhìn thôi đã khiến người ta run sợ.
“Sao người nọ lại đóng tóc lên tấm ván? Đây là sở thích đặc biệt của hắn ta à?”
Toàn bộ chỗ tóc đều được dùng dây nhỏ buộc lại, có tóc tơ mềm mại, đen sẫm bóng loáng, vừa nhìn đã biết hay được chăm sóc, phỏng chừng là được cạo xuống từ trên đầu của thiếu nữ nào đó. Còn chỗ tóc rối bù chẻ ngọn, gần như bạc trắng, hiển nhiên là của một cụ già.
Trần Ca thông qua độ dài ngắn, phân tóc riêng ra, chúng hẳn thuộc về bốn người khác nhau.
“Trong bốn người này, ít nhất có một người còn sống.” Trần Ca nhìn hai cái lồng sắt lớn bày trong phòng phát thuốc, dần dần hiểu được tác dụng của lồng sắt: “Đúng là kẻ điên.”
Anh đặt tấm gỗ sang một bên, lại ghé vào phía dưới quầy, lúc này chữ trên tấm ván hiện lên rõ nét: Tất cả mọi chuyện các người làm với tôi, tôi đều sẽ trả lại.
Chữ viết rất nhỏ, phía dưới còn có những câu hơi ngắt quãng, lời nói hoàn toàn không lưu loát, cảm giác giống như một người viết được phân nửa thì đột nhiên nổi điên, nói những lời nhảm nhí.
“Có những bệnh nhân tâm thần lúc tâm trạng kích động sẽ lẩm bẩm một mình những câu không ai nghe hiểu với không khí, người thường khi nói mơ cũng xuất hiện tình trạng tương tự.” Trần Ca thử đọc hiểu, nhưng căn bản không hiểu nổi đối phương muốn biểu đạt cái gì.
Trần Ca nhìn chữ trên tấm ván, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh run. Trên bức tường bên ngoài bệnh viện tâm thần còn viết vô số câu nói tương tự, trong mỗi câu nói đều ghi kèm một tên người, càng kinh khủng hơn là toàn bộ chữ viết kia không giống nhau, hiển nhiên không phải viết ra từ dưới tay một người.
Thỉnh thoảng có một bệnh nhân biểu hiện ra tình trạng như vậy thì còn có thể hiểu, nhưng khi tất cả mọi người đều biểu hiện ra triệu chứng như thế thì lại khác.
“Xem ra oán khí của tất cả bệnh nhân trong bệnh viện này đều rất lớn.” Trần Ca lấy điện thoại di động ra, chụp lại chữ trong phòng phát thuốc, lại trói gà trống vào ba lô sau lưng: “Càng nhiều người càng dễ để lại chỗ sơ hở, mình nên đi Khu Nội Trú Số Hai xem xem.”
Trần Ca lục lọi phòng phát thuốc, anh lấy một bịch muối ra khỏi ba lô, xé một góc nhỏ rồi đổ vài đường ở gần phòng phát thuốc.
Anh làm như vậy không phải để trừ tà mà là vì muốn bắt được tên điên đang ẩn núp kia.
Trần Ca cầm bịch muối trong tay, đi tới hành lang giữa Khu Nội Trú Số Một và Số Hai. Lúc anh sắp đi vào Khu Nội Trú Số Hai, mèo trắng đột nhiên nhảy lên bệ cửa sổ, cào lên cửa sổ thủy tinh trên hành lang.
“Cẩn thận, đừng để ngã xuống.” Trần Ca đứng trước cửa sổ, khu nội trú bị rừng rậm vây quanh, nhìn xung quanh không thấy bất kì ngọn đèn nào.
“Ai mà ngờ được ở vùng thôn quê hoang vu lại ẩn một dãy nhà như vậy?” Trần Ca không phát hiện điều gì bất thường, thế nhưng mèo trắng cứ ghé vào trước cửa sổ không đi, ngửa đầu phát ra tiếng kêu.
“Bên ngoài cửa sổ có vấn đề? Trên đầu tao?” Xuất phát từ lòng tin đối với con mèo trắng, Trần Ca mở cửa sổ ra, nhìn lên tầng trên.
Ở ngay trên đầu anh, cửa sổ hành lang tầng ba có một gương mặt hơi biến dạng đang nhìn xuống.
Người kia đứng ngược sáng, sau khi nghe thấy tiếng Trần Ca mở cửa sổ lập tức lùi về sau tránh né, hắn ta không đóng cửa sổ đã trực tiếp biến mất.
“Gương mặt đó...” Trần Ca không hề nghĩ tới đối phương lại ở trên đầu mình, hai bên chỉ nhìn nhau khoảng chưa đến 0.1 giây, anh căn bản không kịp nhìn kỹ, chỉ cảm thấy ngũ quan gương mặt ấy có hơi dị dạng, không quá giống người bình thường, thế nhưng cụ thể khác nhau chỗ nào thì nhất thời anh lại không nói được.
Trần Ca không định manh động, anh lắng nghe cẩn thận, nhưng hành lang tầng trên không hề có bất cứ tiếng bước chân nào truyền tới, không đoán được là đối phương chạy về hướng nào.
“Cứ cảm giác hai bên gương mặt đó không cân đối, chắc là người nhỉ.”
Trần Ca nắm chặt búa đa năng bước vào Khu Nội Trú Số Hai. Lúc trước, anh cho rằng Khu Nội Trú Số Một và Khu Nội Trú Số Hai không khác nhau mấy, nhưng đợi sau khi anh thật sự đặt chân vào Khu Nội Trú Số Hai mới phát hiện, bố trí bên trong hai khu nội trú này hoàn toàn khác biệt.
Khu Nội Trú Số Hai u ám trống trải hơn Khu Nội Trú Số Một nhiều. Trong hành lang không có những cái giường chật hẹp, trong từng gian phòng đơn, ngoại trừ thứ cơ bản nhất là giường đơn ra thì còn thêm bộ bàn ghế và cái đèn bàn.
“Nếu so với Khu Nội Trú Số Một thì hoàn cảnh tốt hơn hẳn.” Trần Ca thuận tay rắc một nắm muối ở lối vào hành lang rồi tiến vào căn phòng gần với anh nhất.
Đệm giường bị xốc lên, ruột bông trong chăn bị vứt đầy đất, cái bô và bộ dụng cụ ăn lại đặt cạnh nhau, trên vách tường còn rất nhiều chữ do móng tay cào ra.
“Mỗi ngày chăm sóc bệnh nhân như vậy, y tá với hộ lý của bệnh viện tâm thần cũng thật không dễ dàng.” Trần Ca rời khỏi phòng, tiếp tục đi về phía trước.
Phòng bệnh trong Khu Nội Trú Số Hai có rất nhiều loại phong phú, có phòng chuyên để giao lưu, phòng giải trí, phòng đánh cờ, phòng tắm. Thậm chí Trần Ca còn thấy được ở cuối hành lang xây dựng một hội trường loại nhỏ có sân khấu, chỉ có điều bố trí trong phòng hơi kì quái.
Hội trường cỡ nhỏ này hình như không phải dùng để tổ chức liên hoan với dạ hội, cửa sổ dùng ván gỗ bịt kín, rèm cửa treo lên là loại vô cùng dày, toàn bộ trang trí không phải màu đen thì cũng là màu trắng, mang cảm giác cực kỳ ngột ngạt.
Trần Ca đẩy cửa phòng ra, anh còn chưa tiến vào đã dừng bước, anh nhìn thấy ở vị trí giữa sân khấu có đặt nửa tấm ảnh chụp đen trắng cỡ lớn.
Ảnh chụp dán trên bức tường, vốn dĩ hẳn là một tấm ảnh hoàn chỉnh nhưng lại không biết bị người nào cắt mất một nửa.
Có điều từ một nửa còn sót lại cũng có thể nhìn ra, trong hình là một nữ y tá trung niên, bà ta có dáng người thô to, vẻ mặt rất hung dữ.
“Ảnh trắng đen phóng to, rèm cửa màu đen ánh sáng chui không lọt, từng hàng ghế dựa bằng gỗ, tại sao cứ có cảm giác nơi này giống linh đường nhỉ?” Trần Ca nghĩ không ra vì sao bên trong bệnh viện tâm thần lại có một phòng hoạt động như vậy. Nếu như bệnh viện sắp xếp, vậy ý nghĩa của nó là gì?
“Lẽ nào nữ y tá này chính là người bị hại ở Khu Nội Trú Số Ba? Nhưng tại sao hình của bà ta lại dán trong phòng hoạt động ở Khu Nội Trú Số Hai?”
Trần Ca nhớ kỹ tướng mạo của nữ y tá trong hình, anh không dừng lại mà chỉ đóng cửa, rải một nắm muối trước cửa rồi vội vã bước ra hành lang, đi lên tầng ba.