Chương 157: Người bị hại
Mùi hôi thoang thoảng bay trong không khí, dường như càng đến gần Khu Nội Trú Số Ba, thứ mùi này càng nồng.
Hành lang giữa Khu Nội Trú Số Hai và Khu Nội Trú Số Ba đã bị khóa, một cánh cửa sắt phân cách hai khu nội trú này với nhau.
Xuyên qua khe hở chỗ cửa sắt, thấp thoáng có thể trông thấy cảnh tượng bên trong Khu Nội Trú Số Ba, bàn ghế bị ngã đổ, một đống chăn nệm lớn bị ném trong hành lang. Kì lạ hơn chính là phía dưới tấm chăn nệm căng phồng, giống như đang đắp lên thứ gì đó.
Trần Ca đứng bên cánh cửa sắt gỉ sét, đôi mắt nhìn chăm chú ổ khóa trên cửa. Anh đến tầng ba của Khu Nội Trú Số Hai đã được một lúc.
“Khóa hai mặt?”
Phần lớn lối đi của bệnh viện tâm thần đều dùng khóa hai mặt, dưới tình huống khẩn cấp, bất kể đứng ở bên nào của cửa sắt đều có thể khóa cửa lại, ngăn chặn đường ra đường vào, phong tỏa một khu vực nào đó.
Vốn dĩ nó chỉ là một điểm rất bình thường nhưng lại thu hút sự chú ý của Trần Ca.
Anh lấy từ trong túi áo ra chiếc chìa khóa mà Vương Hải Minh để lại, cắm thử vào ổ khóa.
Có thể là bởi vì không được bảo dưỡng trong thời gian dài nên ổ khóa đã gỉ cứng, căn bản không thể nhét chìa khóa vào được.
“Xem ra mình nghĩ nhiều rồi, cái chìa khóa này không phải khóa cửa lối đi.” Trần Ca so sánh ổ khóa với khoảng cách, độ cao răng cưa của chìa khóa rồi lại cất chìa khóa của Vương Hải Minh đi.
Trong lúc đi vào trung tâm phục hồi anh có để ý, phần lớn cửa phòng bệnh đều là khóa một bên, ổ khóa rất nhỏ, chiếc chìa khóa này căn bản không tra vừa.
“Chìa khóa do Vương Hải Minh mang ra từ Khu Nội Trú Số Ba, cánh cửa phù hợp với chìa khóa hẳn là ở trong Khu Nội Trú Số Ba. Mạnh dạn đoán trong Khu Nội Trú Số Ba chỉ có hồ sơ của chín bệnh nhân, bệnh nhân biến mất ở phòng số ba, có khi nào chính là Vương Hải Minh không?”
Trần Ca không dám chắc suy luận của mình, nếu như là Vương Hải Minh thì hẳn phía bệnh viện phải có lưu lại ghi chép xuất viện, nhưng bác sĩ Cao đã kiểm tra toàn bộ hồ sơ cũng không có tin tức về bệnh nhân phòng bệnh số ba.
“Chỉ một tên Vương Hải Minh hẳn còn chưa xứng khiến bệnh viện tiêu hủy hết tất cả tài liệu và ghi chép.”
Nước trong khu nội trú này có vẻ sâu, rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì ở đây, thật ra Trần Ca cũng không quá hứng thú với nó. Anh chỉ muốn tìm manh mối cha mẹ để lại cùng với cách đóng kín “cánh cửa”.
Trần Ca đi vào hành lang tầng ba, cầm đèn pin, cẩn thận dè dặt đi qua từng phòng bệnh.
“Có khi nào người vừa nãy trông thấy ở trong hành lang đã trốn vào một căn phòng nào đó không?”
Đến đoạn cuối của hành lang tầng ba, Trần Ca dừng lại trước cửa một căn phòng không biết dùng để làm gì.
Trong phòng này tản ra mùi mốc nồng đậm, cửa phòng cũng khác với những phòng bệnh còn lại, có treo một cái ổ khóa lớn còn mới tinh.
“Trên ổ khóa không hề có vết gỉ sét, ổ khóa này giống với ổ khóa ở cửa chính của Khu Nội Trú Số Một, đều là mới được lắp.” Trần Ca lấy ra chìa khóa của Vương Hải Minh để thử nhưng vẫn không mở được.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua hành lang tối om, sau khi xác định gần đấy không có người mới giơ búa đa năng lên, trực tiếp cạy ổ khóa từ trên ván cửa ra.
“May mắn là cửa gỗ, nếu như đổi thành cửa sắt, cũng không chắc là mình có thể vào.”
Anh đẩy mạnh cửa phòng, mùi mốc nồng nặc đập vào mặt, quần áo bệnh nhân và chăn nệm giường chất đống thành ngọn núi nhỏ ở trong phòng.
“Nơi đây chắc là phòng giặt đồ của Khu Nội Trú Số Hai.” Trần Ca đứng thẳng người, camera trên ngực anh quay lại toàn bộ, gồm cả những lời anh nói ra.
Đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, anh không dám thả lỏng đi giao lưu với người xem livestream, nhưng mà đứng ở góc độ của chính mình, nói ra những gì mình nhìn thấy, trông thấy, chẳng khác nào đang làm một bộ phim tài liệu kinh dị chân thực.
Mùi mốc bên trong phòng giặt đồ đã làm nhạt đi mùi hôi của bản thân khu nội trú, cảm giác không khí trong phòng đều trở nên dính dính, rất khó chịu.
Trần Ca cố nén cảm giác không thoải mái, tiến vào bên trong.
Căn phòng rất lớn, vị trí sát tường có đặt mấy cái máy giặt với dụng cụ chuyên dùng để khử trùng, trừ mấy thứ đó ra chỉ còn lại đống quần áo bẩn và chăn nệm giường mốc meo bốc mùi chất chồng như núi.
“Căn phòng này xem ra cũng chẳng có gì, vì sao phải đặc biệt khóa lại?” Trần Ca đưa ánh mắt tập trung trên đống quần áo bẩn, anh cố nén mùi khó ngửi, dùng búa đa năng đẩy phía ngoài đống chăn nệm ra.
“Cứ cảm giác bên trong có giấu thứ gì.” Động tác của Trần Ca nhanh hơn, lúc xốc lên chiếc áo ngoài đầy vết bẩn, búa đa năng đụng phải thanh sắt, phát ra âm thanh giòn vang.
“Lồng sắt?” Anh đẩy đống chăn đang phủ ở phía trên ra, hình ảnh trước mắt khiến anh sợ hết hồn.
Phía dưới chăn nệm giấu một cái lồng sắt, trong lồng chứa một thiếu nữ với cái đầu bị cạo trọc!
Miệng bị nhét vỏ gối mốc, tay trói trên lồng sắt, trạng thái tinh thần của cô gái này không quá ổn định, nhìn thấy Trần Ca liền gắng hết sức lắc đầu, hai tay vùng vẫy, hai chân hướng ra đạp vào lồng sắt.
Trong chốc lát Trần Ca không phản ứng kịp, anh không ngờ tới sẽ phát hiện một người sống ở dưới một đống quần áo bẩn.
Lúc này trong kênh livestream cũng bùng nổ, bình luận chạy liên tục, thậm chí bởi vì số người lên tiếng quá nhiều nên ngay cả hình ảnh livestream cũng hơi bị lag.
Trần Ca nhẹ nhàng lui ra phía sau, anh vẫn hết sức cẩn thận, trước tiên đóng cửa phòng, sau đó đẩy máy giặt sát tường ra phía sau cửa.
Anh sợ bị người từ đằng sau đánh úp, chặn cửa phòng xong mới dám tới gần lồng sắt.
“Cô có thể nghe hiểu lời tôi nói không?” Trần Ca dựa lại gần, cô gái trong lồng bắt đầu gắng sức phản kháng, căn bản là không có cách nào để giao lưu.
“Trên người không có vết thương, trên môi cũng không có vết dầu, cô gái này không phải người được chuyển từ lồng sắt ở Khu Nội Trú Số Một qua đây, xung quanh có thể vẫn còn tồn tại những người khác.”
Trần Ca lại kéo hết chăn nệm ở bên cạnh lên, dưới cái đống tanh hôi này tổng cộng giấu ba cái lồng sắt.
Ba cái lồng sắt đặt theo hình tam giác, giống như tái hiện trung tâm của ba khu nội trú.
Cô gái đặt ở chính giữa, bên trái cô là một ông cụ có mái tóc dài ngắn không đều, thoạt nhìn khoảng sáu bảy mươi tuổi, gầy như que củi, trên miệng, trên tay đều sót lại vết dầu. Bên trái cô gái là một người đàn ông trung niên da dẻ tái nhợt, hình như rất lâu rồi chưa nhìn thấy ánh sáng. Người này nhìn thấy Trần Ca tiến đến, ánh mắt hết sức kì lạ, đan xen giữa hưng phấn, chán ghét và sợ hãi.
“Ba người?”
Sự việc vượt ra khỏi dự liệu của Trần Ca, vẻ mặt anh âm trầm, trong đầu xuất hiện vài suy nghĩ.
Trần Ca nắm chặt búa đa năng, giữ khoảng cách nhất định với ba cái lồng sắt.
Giữa hoàn cảnh nguy hiểm, gặp ba người xa lạ, cách làm an toàn nhất chính là không được tin những lời bọn họ nói cũng không được liều lĩnh đến gần bọn họ, bởi vì rất có thể hung thủ đang ẩn trong ba người.
Trần Ca đi quanh bọn họ một vòng, lồng sắt không lớn, căn bản không phải chuẩn bị cho người, người sống chui vào trong đến cả cựa mình cũng không làm được.
“Ba cái lồng sắt, chỉ có tay chân cô gái bị hạn chế, miệng cũng bị bịt kín.” Chỗ khiến người ta cảm thấy nghi ngờ càng lúc càng nhiều, nếu như cả ba đều là người bị hại, vì sao người bị hạn chế hành động lại cứ phải là một cô gái có sức lực yếu nhất?
Ông cụ bên trái và người đàn ông trung niên bên phải, một người thì si ngốc đờ đẫn, một kẻ thì biểu cảm gương mặt vô cùng phong phú. Tay chân hai người bọn họ không hề bị trói, thế nhưng lại không hề mở miệng cầu cứu, cứ thế rúc trong lồng sắt nhìn Trần Ca.
So với kênh livestream đang có rất nhiều bình luận, Trần Ca lại lộ ra vẻ cực kì bình tĩnh, anh đứng trước ba cái lồng sắt, trong tay cầm búa đa năng: “Mọi người bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”