Chương 158: Hai bát nước
Nghe được câu hỏi của Trần Ca, ba người trong lồng sắt đều bày ra vẻ mặt không giống nhau.
Ông cụ dính đầy vết dầu trên mặt thì không nói lời nào, chỉ liếm ngón tay, giống như đang nhớ lại hương vị của món đồ vừa mới ăn.
Cô gái thì trừng lớn đôi mắt, gắng sức giãy giụa trong lồng sắt, tựa như một con cá lớn bị ném lên bờ.
Biểu cảm của người đàn ông trung niên là khác thường nhất, trong ba người chỉ có gã nhìn chằm chằm vào Trần Ca, mắt cũng không chớp.
“Tại sao ba người này lại bị nhốt trong bệnh viện tâm thần?” Trước tiên Trần Ca đi tới lồng sắt bên cạnh có giam ông cụ. Bên trong lồng sắt được hàn từ thép có đặt hai cái bát nhựa.
Ông cụ phát hiện có người đi tới cũng không sợ, ông ta ngồi trong lồng, coi như xung quanh không có ai mà thỏa thích mút vết dầu sót lại trên ngón tay.
“Người bị chuyển từ Khu Nội Trú Số Một qua đây là ông ta.” Trần Ca nhìn một lúc lâu cũng không phát hiện ra chỗ nào bất thường trên người ông cụ: “Tóc dài ngắn không đều, đã bị người ta dùng dụng cụ cạo mất, tóc này hẳn là mới mọc ra.”
Trần Ca nhìn thấy tóc của ông cụ bèn nghĩ tới đống tóc phía sau tấm ván ở phòng phát thuốc, trong đó có một số nửa đen nửa bạc, hẳn là thuộc về ông cụ trước mắt.
“Tóc bị cạo qua một lần còn có thể mọc ra nhiều như vậy, xem ra ông cụ đã bị nhốt ở đây một thời gian dài.” Lúc đó Trần Ca thông qua việc so sánh độ dài của tóc mà đoán rằng có bốn người khác nhau bị cạo đầu, nhưng trước mắt chỉ có ba người.
“Còn một người vẫn chưa tìm được.”
Tầm mắt Trần Ca chuyển qua cô gái, cuối cùng dừng lại trên người đàn ông trung niên. Tóc gã rất dài, rối bời phủ trên đầu: “Hình như tóc của người này chưa từng bị cạo?”
Trần Ca càng cẩn thận hơn, cạo đầu dường như là thú vui bệnh hoạn của hung thủ. Hắn ta đang đùa bỡn con mồi của mình, nhưng tại sao hung thủ lại bỏ qua cho một mình người đàn ông trung niên?
Người đàn ông trung niên quen biết hung thủ? Hay gã chính là hung thủ?
Trần Ca bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ. Ở chỗ giao nhau giữa Khu Nội Trú Số Một và Khu Nội Trú Số Hai, Trần Ca nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, đó là một gương mặt không cân đối, hơi dị dạng.
Có thể tự do đi lại trong khu nội trú, hơn nữa còn giám sát theo dõi mình, gương mặt dị dạng hẳn mới là hung thủ phía sau, nhưng bây giờ lại có thêm một người đàn ông trung niên. Như vậy xem ra hung thủ nhốt người bị hại sợ rằng không chỉ có một.
Trần Ca nắm chặt búa đa năng, trong đầu anh thậm chí còn nghĩ tới một loại tình huống tệ hại hơn.
Giả dụ trong khu nội trú này, trừ mình ra, toàn bộ đều là hung thủ.
Đương nhiên xác suất cho loại tình huống này không lớn.
Anh suy nghĩ chốc lát, cuối cùng dừng lại trước mặt cô gái kia.
Hai người đàn ông đều có chiều hướng không định trả lời câu hỏi của anh, anh đành phải lấy vỏ gối trong miệng của cô gái ra, xem xem có thể biết được tin tức gì từ cô hay không.
“Đừng căng thẳng, tôi đến để cứu mọi người.” Trần Ca lắc lắc ổ khóa trên lồng sắt. Nếu không có chìa khóa, chỉ dùng búa để đập thì có trời mới biết phải đập tới khi nào mới có thể thả được ba người họ ra.
Cô gái giống như bẩm sinh đã sợ hãi người sống, Trần Ca vừa tiến lại gần thì cô ta đã bắt đầu phát bệnh, trong miệng ưm ưm nức nở, lắc đầu xua tay, tâm trạng kích động.
“Bình tĩnh chút, tôi sẽ không làm gì cô đâu.” Trần Ca đi vòng qua trước người cô gái, vừa chuẩn bị lấy vỏ gối nhét trong miệng cô ta ra thì người đàn ông trung niên phía sau vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng để cô ta nói, cô ta rất ồn.”
Trần Ca quay đầu, thấy được một đôi mắt tràn ngập u ám và phòng bị, người đàn ông trung niên này không biết đều đối xử với mọi người như vậy hay chỉ cư xử với Trần Ca như vậy. Gã thể hiện một loại chán ghét phát ra từ nội tâm, giống như việc Trần Ca đang làm bây giờ khiến gã cực kì ghét bỏ.
“Cô ta rất ồn?” Trần Ca không sợ bọn họ nói chuyện, chỉ sợ bọn họ từ chối giao lưu.
Chỉ cần những người này mở miệng, anh liền có cơ hội thu được tin tức hữu dụng từ trong lời nói của bọn họ.
“Đúng vậy, rất ồn.” Người đàn ông trung niên nói chuyện một cách cứng nhắc, dường như đến cả việc nói chuyện cùng người khác cũng khiến gã cảm thấy chán ghét.
“Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không? Có phải tinh thần cô ta từng phải chịu kích động không?”
Trần Ca liên tục hỏi hai vấn đề, người đàn ông trung niên ngậm miệng không nói, mãi đến khi Trần Ca lại đưa tay vào trong lồng sắt, lúc chuẩn bị lấy đi vỏ gối từ miệng cô gái, gã trung niên mới nhả ra ba chữ: “Tôi không biết.”
“Vậy ông biết những gì? Cô gái này ông không quen, thế ông cụ trong lồng sắt đầu tiên ông có quen không?” Trần Ca hỏi ra vấn đề vẫn luôn thắc mắc trong lòng: “Vì sao mỗi lồng sắt của ông ta đặt hai cái bát nhựa còn lồng sắt của hai người chỉ có một cái bát?”
“Tôi có thể cho cậu biết, chỉ mong cậu đừng để cô gái kia mở miệng, cô ta rất ồn.”
Người đàn ông trung niên nhiều lần nhấn mạnh cô gái rất ồn, trong lòng Trần Ca tò mò, ngoài mặt thì vẫn đồng ý: “Có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là ông không được nói dối để lừa tôi.”
“Trước giờ tôi chưa từng nói dối.” Gã đàn ông ngồi ngay ngắn trong lồng sắt, âm thanh trầm thấp: “Cơ thể ông cụ không tốt, tính cách cũng rất kém, bạn già đi rồi, chỉ còn một mình ông ta rảnh rỗi ở nhà, toàn bộ dựa vào con trai của ông ta phụng dưỡng. Con ông ta là một bác sĩ, tiền lương không tính là cao nhưng nuôi hai người thì không thành vấn đề. Nhưng sau này không biết ông ta nghĩ thế nào, dưới sự tác hợp của người khác liền đi cưới một người đàn bà góa về làm vợ. Con của ông ta cũng không phản đối, chỉ có điều dọn ra ngoài, mỗi tháng gửi tiền về cho.”
“Việc đời khó đoán, không qua bao lâu, đứa con trai làm bác sĩ của ông ta nghe nói là bởi thường xuyên tiếp xúc với người bệnh nên đột nhiên nổi điên, lại còn ở trong bệnh viện làm bị thương đến vài bệnh nhân.”
“Con của ông ta mất việc, người nhà bệnh nhân không tha thứ, toàn bộ tài sản đều mang ra bồi thường thì mọi việc mới yên ổn trở lại.”
“Con trai mất trí cần trị liệu, bệnh viện tâm thần công lập một tháng cần ba bốn nghìn, con số này đối với ông ta mà nói thì khó mà chi trả được. Vào lúc quan trọng, bệnh viện con trai ông ta công tác trước đây ra mặt, lấy chi phí thấp hơn nhiều bệnh viện công lập, đưa con trai ông ta nhập viện.”
“Người từng là bác sĩ lại biến thành bệnh nhân, tính cách con trai ngày càng trở nên quái đản, mãi cho đến khi bệnh viện đóng cửa cũng không trị hết được.”
“Trong khoảng thời gian con trai nằm viện, chính sức khỏe ông cụ cũng càng ngày càng kém. Tuổi tác đã cao, ra ngoài xin việc thì chẳng ai cần, toàn bộ tiền kiếm được đều đưa hết cho bệnh viện. Người đàn bà góa mới cưới về kia cũng ly hôn với ông ta.”
“Ông ta kể với con trai về nỗi khổ của chính mình, hy vọng con trai có thể tỉnh táo lại, chiến thắng bệnh tật.”
“Đáng tiếc, không được bao lâu, con của ông ta cắn bị thương người cùng thôn.”
“Một khi phát bệnh, ham muốn phá hoại của con ông ta trở nên rất mạnh. Cuối cùng không còn cách nào khác, ông cụ làm một cái lồng sắt nhốt con trai vào.”
“Chuyện này chẳng kéo dài được bao lâu, ông cụ cũng đổ bệnh. Đừng nói chữa trị, hiện tại cơm ăn cũng là cả một vấn đề.”
“Ông cụ nhìn con trai thỉnh thoảng phát bệnh trong lồng sắt, cuối cùng đưa ra một quyết định.”
“Mỗi lần đợi đến lúc con trai phát bệnh ông ta mới đi đưa nước, đặt hai cái bát ở bên ngoài lồng sắt, một bát đựng nước sạch, một bát thì bỏ thuốc diệt chuột.”
“Là sống hay chết, ông ta để con trai tự lựa chọn.”
Mặt người đàn ông trung niên lạnh tanh, dường như lâu lắm rồi gã không nói nhiều như vậy. Sắc mặt càng tái nhợt hơn so với trước đấy: “Đây chính là nguyên nhân tại sao cửa lồng sắt của ông cụ lại đặt hai bát nước.”
Nghe xong câu chuyện của gã trung niên, Trần Ca nhớ lại câu nói ở dưới phòng phát thuốc: Tất cả mọi chuyện các người làm với tôi, tôi đều sẽ trả lại.