Chương 169: Cửa!
[Tôi cảm thấy tò mò mọi thứ về đứa nhỏ này, nhưng tôi cảm thấy hơi lo lắng. Nó giống như một vũng bùn, càng tiến đến gần thì càng trở nên nguy hiểm.]
[Mẹ của đứa trẻ bị rối loạn lưỡng cực, chỉ khi thấy con của mình, cô ta mới không lo lắng như vậy nữa. Để tiện cho việc điều trị, bác sĩ bên chúng tôi muốn mang theo đứa trẻ đi gặp cô ta, chủ yếu là vì muốn giảm bớt bệnh tình của cô ta.]
[Đứa con trời sinh ỷ lại với mẹ của nó. Nó nhỏ như vậy cũng có thể nhận ra mẹ của mình.]
[Nhưng điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ chính là từ đầu tiên đứa nhỏ này nói ra không phải là mẹ, cũng không phải họ tên của mình, mà là “cửa”.]
[Ngay từ đầu, tôi tưởng rằng mình nghe lầm, hoặc đó là âm thanh mà đứa trẻ vô thức phát ra. Nhưng khi mà y tá bế đứa trẻ rời đi, nó dùng ngón tay mũm mĩm của mình để chỉ vào cánh cửa phòng đang đóng của mẹ mình, trong miệng nó chỉ lặp lại duy nhất một từ: “cửa”.]
[Dường như nó đang biểu đạt ý nghĩ của mình với chúng tôi. Nó muốn tới gần cánh cửa kia.]
[Đây là điều khiến tôi lo lắng nhất. Tôi đã hỏi tất cả mọi người trong bệnh viện, không có ai dạy nó nói cái từ này cả!]
[Không có ai dạy nó, sao nó có thể nói được cái từ này, hơn nữa nói còn rõ ràng ý nghĩa của từ này nữa. Cái này là ai đó đã nói cho nó? Chẳng lẽ trong văn phòng của tôi còn tồn tại những thứ khác sao?]
[Chuyện xảy ra sau đó còn kinh dị hơn. Khi y tá ôm đứa nhỏ cùng tôi đến phòng bệnh số ba để thăm hỏi mẹ của nó, đứa nhỏ này nhìn vào cuối hành lang. Đôi tay nó đong đưa, như là nó đang chào hỏi ai đó.]
[Lúc ấy tôi nhìn rất rõ ràng, trên hành lang ngoài chúng tôi ra thì không có ai khác.]
[Nhưng nếu chỉ là như vậy, tôi cũng sẽ không quá lo lắng.]
[Nhưng sau đó y tá cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, mới hỏi nó là đang làm gì vậy? Hỏi nó đang chào hỏi với ai?]
[Lúc ấy đứa nhỏ này bi ba bi bô nói ba chữ: Hà Á Quân.]
[Y tá không rõ hàm nghĩa của ba chữ này, chỉ cho rằng đứa trẻ đang bập bẹ nói thôi. Cô ấy không để tâm lắm, ôm đứa trẻ tiến vào cuối hành lang.]
[Thật ra lúc ấy tôi rất muốn ngăn cô ấy lại, bởi vì Hà Á Quân là tên một người. Trước khi Khu Nội Trú Số Ba được xây dựng, có một vị công nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người đó tên là Hà Á Quân.]
[Chuyện này bác sĩ và y tá ở bệnh viện cũng không biết, làm thế nào nó có thể nói ra được cái tên của Hà Á Quân?]
[Tôi đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn y tá ôm đứa trẻ đi xa. Trong lúc cô ấy đang lên cầu thang, thằng bé lại vẫy tay với góc không người bên cạnh y tá một lần nữa.]
[Nói thật, tôi đã thấy rất nhiều kẻ điên có chứng bệnh kỳ lạ, tôi chưa bao giờ sợ hãi cả. Nhưng vào ngày hôm đó ở trên hành lang, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự sợ hãi.]
[Sau khi trải qua chuyện này, tôi càng chú ý tới nó nhiều hơn.]
Bức thư thứ nhất kết thúc ở đây. Mãi đến cuối cùng viện trưởng cũng không có nói là muốn gửi bức thư này cho ai cả. Trần Ca đọc xong toàn bộ bức thư, anh chỉ tìm thấy ba chữ bác sĩ Trần ở phần đầu bức thư.
“Họ Trần sao? Chẳng lẽ là cha của mình? Nhưng cha mình mở nhà ma, có bắn đại bác cũng không liên quan tới nghề bác sĩ này!” Trong lòng Trần Ca tràn đầy vui mừng vì cho rằng mình đã tìm được manh mối mà cha mẹ để lại. Bây giờ xem ra anh đã lạc quan quá rồi.
Anh mở bức thư thứ hai ra, nội dung bên trong còn kỳ lạ hơn.
[Bác sĩ Trần, chúng ta cần phải gặp nhau một lần. Mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.]
[Sau khi đứa trẻ này mới học bò, nó sẽ chủ động đi kiếm mẹ của nó. Ở Khu Nội Trú Số Ba không có ai biết được đứa nhỏ này rời khỏi văn phòng như thế nào, tự nó chạy đến bên ngoài phòng bệnh số ba.]
[Các bác sĩ và y tá cũng nhận ra vấn đề trên người đứa nhỏ này. Nó rất ít khi khóc, luôn cười với nơi nào đó. Đến buổi tối nó càng vui vẻ hơn, không giống với biểu hiện bình thường của một đứa trẻ chút nào.]
[Năng lực học tập của nó rất cao, nói chuyện vô cùng trôi chảy. Nó có thể nói chính xác từng từ một, nhưng những điều nó nói luôn khiến người khác sợ hãi.]
[Có thể là thế giới trong mắt của đứa trẻ khác với chúng ta. Nó xem mấy loại thuốc an thần và thuốc ngủ dùng cho bệnh nhân là đồ chơi. Nó nhìn bọn họ giống như nhìn các vật thể chết.]
[Nó còn vung nắm đấm, vỗ tay bệnh nhân mất lý trí. Nó đối mặt với bệnh nhân nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bả vai của bệnh nhân, giống như trên vai bệnh nhân có thứ gì đó.]
[Điều khó hiểu nhất chính là nó rất thích chạy đến bên ngoài phòng bệnh số ba. Nó không đi vào, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng, một mình nó có thể xem cả một buổi trưa.]
[Có bác sĩ và y tá đề nghị tôi gửi đứa nhỏ này đi, giao cho tổ chức phúc lợi nuôi nấng. Bọn họ cũng bị đứa nhỏ này làm cho sợ hãi.]
[Mang đứa trẻ đi có thể sẽ ảnh hưởng đến việc điều trị của người mẹ. Chúng tôi đã tốn gần một năm mới khiến bệnh của mẹ nó ổn định hơn, không thể bỏ dở giữa chừng được.]
[Tôi bác bỏ lời đề nghị của bác sĩ. Khoảng một vài tháng sau, cảnh sát đã truyền đến tin tức tốt. Họ đã dùng biển số chiếc xe kia để làm manh mối và tìm được cha ruột của đứa nhỏ ở phía nam.]
[Lúc này bệnh tình của mẹ đứa trẻ đã ổn định phần nào. Chúng tôi ủy thác luật sư để kiện cha đứa trẻ ra tòa án, yêu cầu anh ta trả chi phí nằm viện và phí điều trị, đồng thời yêu cầu anh ta cho mẹ đứa trẻ một danh phận.]
[Vụ kiện đã thắng, không biết là cha đứa trẻ là sợ phải ngồi tù hay là hối hận, thái độ anh ta thay đổi rất lớn.]
[Mọi thứ đều diễn ra theo một chiều hướng tốt, mẹ của đứa trẻ cũng dần dần thoát khỏi căn bệnh này. Người mẹ trẻ này có vẻ hết sức kiên cường ở trước mặt con mình.]
[Việc điều trị tiếp theo kéo dài thêm cả nửa năm. Bệnh của mẹ đứa trẻ đã hoàn toàn được kiểm soát. Cô ta không có người thân nào, ngày đó cô ta rời đi, trừ một số ít bác sĩ ra thì cũng không gây nên gợn sóng cảm xúc lớn nào cả.]
[Đứa trẻ rời đi cùng mẹ mình, nhưng nó đã ở trong bệnh viện tâm thần này được ba năm, việc này tạo thành ảnh hưởng không thể phục hồi đối với sự trưởng thành của nó. Cho đến đêm trước khi nó rời đi, đứa nhỏ này còn len lén chạy đến hành lang. Nó nói gì đó mà không ai hiểu nổi với cánh cửa.]
[Sau khi hai mẹ con họ rời đi, tôi tưởng rằng mọi việc đã kết thúc, tất cả đều dừng hẳn. Nhưng mà không ai ngờ rằng sự việc lại phát triển theo một hướng hoàn toàn mất kiểm soát như vậy.]
[Chỉ sau hơn một năm, khi mà đứa trẻ kia được bốn tuổi, nó lại bị cha mình gửi về đây!]
[Theo như lời của cha nó, mẹ đứa trẻ đã bị giết hại trong nhà. Chính đứa trẻ này đã chứng kiến toàn bộ sự việc.]
[Lần thứ hai tôi gặp lại đứa nhỏ này, nó đã thay đổi rất nhiều. Trụ cột duy nhất đã sụp đổ, trạng thái lúc đó của nó giống hệt với mẹ của nó khi vừa mới đến bệnh viện.]
[Xem xét về nhiều biểu hiện trước kia của đứa nhỏ này, bệnh viện chúng tôi không nhận nó, bảo cha nó dẫn nó đi đến bệnh viện lớn để điều trị.]
[Cùng ngày mà chúng tôi từ chối anh ta, 12 giờ 1 phút đêm đó, cánh cửa sơn màu trắng của phòng bệnh số ba bắt đầu rỉ máu từ trong phòng ra bên ngoài.]
[Mất khoảng một phút nó mới dừng lại. Đến khi tôi biết, chuyện này đã trôi qua được một tuần. Trong đoạn thời gian này, khu nội trú bắt đầu xuất hiện các sự việc không thể nào tưởng tượng nổi.]
Bức thư thứ hai kết thúc đột ngột. Trần Ca nhìn vào dòng chữ trong bức thư. Nếu đúng với miêu tả của viện trưởng, anh nhớ đến một người đã trải qua điều giống như vậy.
Anh không thể chờ đợi nổi mà mở ra bức thư thứ ba. Bức thư có một tấm ảnh chụp chung của một người phụ nữ và một đứa trẻ. Trong khoảnh khắc Trần Ca nhìn thấy tấm ảnh này, trong đầu anh giật mình hoảng hốt.
Anh đã nhìn thấy bức ảnh này, là lúc anh giúp Môn Nam thu xếp đồ đạc ở nhà trọ Hải Minh!
Một người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh. Bên cạnh cô là một cậu bé đang thẹn thùng, ngượng ngùng.