Hệ thống nhà ma

Chương 170: Chỉ có một phương pháp

Chương 170: Chỉ có một phương pháp

Người phụ nữ trong ảnh chụp không trang điểm, hình như là cô mới khỏi bệnh. Cô cho người ta cảm giác xinh đẹp lạ kỳ.
Khi Trần Ca thu dọn đồ đạc ở nhà trọ Hải Minh đã từng cảm thán. Anh nói cha của Môn Nam không biết đủ, có một người vợ xinh đẹp như vậy mà còn lựa chọn ở riêng. Bây giờ, cuối cùng anh cũng biết rõ nguyên nhân là gì.
Trần Ca dời mắt đi, nhìn cậu bé đang thẹn thùng xấu hổ trong tấm ảnh chụp.
“Đứa nhỏ này thật sự là Môn Nam sao? Một đứa trẻ thể hiện đủ thứ bất thường ở tuổi ấu thơ, vì sao sau khi lớn lên đến một con ma gương cũng không thể xử lý được? Có phải là do tuổi tăng lên, chức năng nào đó trong cơ thể đã bị thoái hóa?”
Thật ra trong cuộc sống cũng có cách nói tương tự. Khi trẻ con còn nhỏ có thể thấy được nhiều thứ kỳ lạ, nhưng sau khi lớn lên nó không chỉ trở lại bình thường mà còn quên hết toàn bộ ký ức liên quan đến lúc đó.
“Chắc hẳn là không đơn giản như vậy.” Trần Ca nhớ tới lời bác sĩ Cao đã nói với anh lúc trước. Sau khi kiểm tra chuyên sâu, ông phát hiện trong cơ thể Môn Nam có ba loại nhân cách.
Nhân cách thứ nhất là để tự bảo vệ mình, xuất hiện trong hình tượng của mẹ cậu ta. Cái này rất có thể là tàn niệm của mẹ cậu ta trước khi qua đời ngoài ý muốn. Tàn niệm này bám trên người Môn Nam để có thể bảo vệ cậu ta mọi lúc mọi nơi.
Nhân cách thứ hai là nhân cách chính của Môn Nam. Nhân cách này lớn lên cùng với Môn Nam, cũng chính là Môn Nam bình thường trong mắt người ngoài.
Nhân cách thứ ba được giấu ở chỗ sâu nhất trong thân thể Môn Nam. Căn cứ vào lời nói lúc đó của bác sĩ Cao, nhân cách này luôn dừng ở thời điểm Môn Nam còn nhỏ, không thể giao lưu với nó được, thời gian nó xuất hiện rất ngắn. Mỗi khi nhân cách thứ ba xuất hiện, Môn Nam sẽ biểu hiện thiên phú vượt xa những người bình thường.
“Chẳng lẽ nhân cách thứ ba đang ngừng phát triển mới đúng thật là Môn Nam? Cậu ta đã xảy ra những chuyện gì vậy? Vì sao nhân cách này lại xuất hiện?” Trước khi Trần Ca tiến vào Khu Nội Trú Số Ba, anh đã tìm đọc rất nhiều tư liệu về vấn đề này. Trong lòng anh hiểu rõ hầu hết bệnh nhân tâm thần phân liệt có lý do sâu xa về sự xuất hiện của mỗi nhân cách.
Có thể là bởi vì họ cô độc, cũng có thể là xuất phát từ mong muốn được bảo vệ, vân vân... Anh không biết rõ lý do tại sao nhân cách thứ ba của Môn Nam lại xuất hiện. Anh có cảm giác là việc này có khả năng liên quan đến cánh cửa trong Khu Nội Trú Số Ba kia.
Sau khi cất tấm ảnh, Trần Ca bắt đầu đọc bức thư thứ ba.
[Cứ đến nửa đêm là cánh cửa kia sẽ xuất hiện đúng giờ. Nó tồn tại khoảng một phút rồi mới biến mất.]
[Tôi đã phong tỏa Khu Nội Trú Số Ba, vừa đến buổi tối tôi nghiêm cấm mọi người lại gần phòng bệnh số ba kia. Tôi dặn dò bác sĩ và y tá trực ban liên tục chú ý đến cánh cửa đổ máu kia.]
[Chỉ mới qua ba ngày, y tá trực ca đêm nói với tôi rằng cô nghe thấy âm thanh kỳ lạ được truyền tới từ phía sau cánh cửa. Sau khi chờ cánh cửa khôi phục bình thường, cô đẩy cửa ra nhìn vào nhưng chỉ thấy phòng bệnh số ba trống không, ngay cả một con chuột cũng không có.]
[Ngày thứ tư tôi tự mình canh giữ ở cửa. Bên trong cánh cửa thật sự có người đang di chuyển, tôi còn có thể mơ hồ nghe được âm thanh gặm cắn, nhấm nuốt.]
[Buổi tối ngày thứ năm, đồ vật du đãng phía sau cánh cửa dường như cảm giác được gì đó, trong phòng số ba truyền ra tiếng đập cửa.]
[Không có một ai ở trong phòng cả, thế mà tiếng đập cửa lại truyền từ bên trong ra bên ngoài. Nếu như không phải tôi vừa làm bài kiểm tra bệnh tâm thần trong khoảng thời gian gần đây, e rằng phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ đầu óc mình có vấn đề.]
[Tôi kêu người ta dùng tấm ván gỗ để bịt kín cửa phòng, qua vài đề phòng và lo lắng, vào ngày thứ mười, từ bên trong cửa truyền ra âm thanh tông vào cửa vô cùng dữ dội.]
[Máu tươi chảy ra bên ngoài, nhuộm đỏ toàn bộ cánh cửa. Cảnh tượng kia nhìn giống như là ác mộng vậy.]
[Tôi liên hệ với hộ lý để phá hủy cửa phòng và gọi bác sĩ trực ban ngồi canh bên ngoài cửa phòng số ba vào lúc nửa đêm.]
[Nửa đêm ngày thứ mười một, đại khái chỉ trôi qua vài giây, tất cả mọi người ở đây đều nghe được âm thanh cánh cửa bị đẩy ra.]
[Âm thanh được truyền ra từ phòng bệnh số ba, nơi đó rõ ràng là không có cửa phòng.]
[Khi tiếng cánh cửa vang lên, khung cửa bị nhuộm đỏ. Tôi nhìn thấy rất rõ ràng, đó không phải là máu tươi, mà là thứ giống như tơ máu.]
[Sau một phút, tất cả khôi phục lại như cũ. Có một vị bác sĩ nói, anh ta thấy một bóng đen bò ra từ bên trong phòng.]
[Cùng ngày đó, vị bác sĩ ấy nộp đơn xin từ chức cho tôi. Nhân viên trong bệnh viện rất căng thẳng. Tôi phải mở miệng giữ anh ta lại, kết quả là cảm xúc của anh ta trở nên kích động dị thường, căn bản là không cách nào thương lượng.]
[Gỡ cửa phòng xuống cũng không có tác dụng, tôi dứt khoát đi tìm người dùng gạch đá để bịt kín căn phòng này lại.]
[Mấy ngày đầu tiên có hiệu quả rõ ràng. Một tuần sau, căn phòng số ba lại xuất hiện vấn đề mới. Mỗi khi đến nửa đêm, cả căn phòng số ba và vách tường bên cạnh nó đều bắt đầu bị nhuộm đỏ, giống như là làn da của con người bị đánh sưng vậy. Màu đỏ đó vẫn đang lan tràn, bây giờ tôi thật sự lo lắng rằng nó sẽ khuếch tán đến toàn bộ bệnh viện.]
[Tôi đã sử dụng tất cả các phương pháp mà cũng không ngăn cản được. Trước kia phòng bệnh này chưa từng xảy ra vấn đề gì cả. Tất cả những hiện tượng kỳ lạ này bắt đầu từ lúc mà mẹ của cậu bé bị giết. Anh có nghĩ là tôi nên đưa cậu bé này trở về đây không? Tìm kiếm lý do từ trên người nó?]
Sau khi xem hết bức thư thứ ba, sắc mặt Trần Ca không tốt chút nào. Cánh cửa này khó giải quyết hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh. Viện trưởng đã thử nhiều biện pháp khác nhau nhưng cuối cùng đều thất bại. Không những không thể đóng được cánh cửa kia lại mà còn làm cho tình hình trở nên nghiêm trọng hơn.
“Nơi này chắc hẳn là có thể tìm được một biện pháp để giải quyết. Nếu không trung tâm phục hồi chức năng này đã bị đình chỉ hoạt động từ mười mấy năm trước mới đúng.”
Trần Ca cầm lấy bức thư cuối cùng, vẻ mặt của anh dần nghiêm túc hơn. Trên phong bì bức thư cuối cùng có viết một địa chỉ: Trạm nghiên cứu sán lá máu* mới ở Lâm Giang. Cái này không có ở trong các bức thư khác.
(*) Sán lá máu thuộc một chi các loài giun dẹp. Chúng thường sống ở những nơi có nguồn nước ô nhiễm. Chúng xâm nhập qua da của con người khi da tiếp xúc với môi trường nước ô nhiễm. Vì chúng ký sinh trong máu người nên được gọi là sán lá máu. Khi xâm nhập vào cơ thể, chúng còn đem theo một số vi trùng tại nơi chúng sinh sống vào bên trong và gây ra nhiễm trùng máu cùng một số bệnh nguy hiểm khác.
[Bác sĩ Trần, tôi đã làm theo những gì anh nói. Cánh cửa đã tạm thời đóng lại.]
[Nhưng tôi không hiểu rõ lắm, vì sao Môn Nam có thể đóng được cửa phòng lại?]
[Thế giới phía sau cánh cửa rốt cuộc có cái gì?]
Bức thư này thật ngắn, bên trong tiết lộ cho Trần Ca hai tin tức.
Thứ nhất là cánh cửa kia thật sự có thể đóng lại, cũng không phải không có giải pháp. Thứ hai là Môn Nam chính là mấu chốt để đóng được cửa.
“Xem ra muốn giải quyết cánh cửa trong nhà vệ sinh ngôi nhà ma của mình thì cần phiền Môn Nam giúp đỡ.” Trần Ca nhìn phần cuối bức thư thứ tư: “Viện trưởng cảm thấy vô cùng hứng thú với thế giới đằng sau cánh cửa. Có phải nguyên nhân ông ta mất tích là bởi vì chạy vào trong cánh cửa đó hay không?”
Bệnh viện này bị đóng cửa vào bốn, năm năm trước. Trước khi bị đóng cửa một khoảng thời gian thì viện trưởng mất tích. Chắc hẳn mấy việc này tồn tại một mối liên hệ nào đó với nhau.
Trần Ca để mấy bức thư lại chỗ cũ, anh nhìn tủ quần áo: “Mình cảm giác có gì không đúng lắm. Mấy bức thư này không có dán tem. Ba bức thư đầu không viết địa chỉ người nhận và thời gian, căn bản là không thể nào gửi chúng ra bên ngoài. Làm thế nào viện trưởng có thể giao tiếp với vị bác sĩ Trần kia?”
“Nếu những bức thư này đều được gửi ra bên ngoài, sao chúng có thể quay về văn phòng của viện trưởng?” Đôi mắt Trần Ca khẽ nheo lại, anh nghĩ đến một vài khả năng: “Chẳng lẽ viện trưởng mang họ Trần, ông ta mắc chứng bệnh tâm thần phân liệt, tất cả các tin tức đó đều là do ông ta tự viết cho mình xem? Hay là vị bác sĩ Trần thu được tin tức kia đã quay lại bệnh viện sau khi viện trưởng mất tích. Ông ta cố ý đặt những bức thư này ở đây, muốn thông qua phương thức này để mượn tay người khác nhắc nhở những kẻ tới sau?”
Trường hợp đầu là lý do cá nhân của viện trưởng. Nhưng nếu là trường hợp sau, nó có ý nghĩa khác đối với Trần Ca.
“Bác sĩ Trần này rốt cuộc là ai?”
Trần Ca suy tư một lát, lấy bức thư thứ tư có ghi địa chỉ rồi nhét vào túi áo sơ mi của mình.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất