Hệ thống nhà ma

Chương 172: Quái vật phía sau cánh cửa

Chương 172: Quái vật phía sau cánh cửa

Lượt xem tăng vọt, bình luận chạy đầy màn hình. Trần Ca cũng không ngờ sự việc sẽ biến thành như vậy.
“Mình đã nhắc nhở Tần Quảng từ lâu, nhưng mà anh ta cứ cố chấp muốn làm một mình, chuyện này cũng không thể trách mình được. May mà Trường Trung học Mộ Dương không quá nguy hiểm. Những hồn ma bên trong đó không phải là lệ quỷ dữ tợn, chắc hẳn tính mạng của anh ta sẽ không gặp nguy hiểm.” Trong lòng Trần Ca, anh cảm thấy mình là một người lương thiện: “Hy vọng anh ta có thể bình phục sớm. Lần sau anh ta không nên bắt chước livestream của mình.”
Thấy số lượt xem sắp chạm mốc bốn trăm nghìn người, Trần Ca nhân cơ hội làm mấy cái quảng cáo về ngôi nhà ma của mình.
Từ số lượng bình luận có thể nhìn ra, lượt xem ảo trong kênh livestream của anh rất thấp. Chỉ cần một lần này thôi, tên ngôi nhà ma ở ngoại ô phía tây Cửu Giang có thể được rất nhiều người nhớ kỹ.
Ước tính trong tương lai gần, ắt hẳn sẽ có nhiều người ồ ạt đi đến trải nghiệm ngôi nhà ma.
“Trần Ca, chuyện trong hợp đồng cần phải đưa vào danh sách quan trọng. Ngoài ra, tôi còn có một vấn đề khác muốn hỏi anh.” Lưu Đao không cúp điện thoại, bên chỗ anh ta cũng phải chịu một áp lực rất lớn: “Lần livestream tối nay anh đã sắp xếp tốt phải không? Toàn bộ cảnh tượng đều do đoàn đội ở ngôi nhà ma của anh vận hành đúng không?”
Lưu Đao không rõ ràng lắm về chi tiết của Trần Ca, hai bên chỉ có quan hệ hợp tác. Anh ta chỉ biết Trần Ca mở nhà ma, khẳng định anh sẽ quen biết được diễn viên giả ma chuyên nghiệp, có thể thiết kế ra cảnh tượng chân thật và kinh dị nhất.
Đối với một người không tin quỷ thần thì lần đầu tiên nhìn đến chuyện không bình thường, họ sẽ căn cứ vào kinh nghiệm sẵn có của bản thân mình để suy đoán.
“Xem như là vậy đi.” Trần Ca trả lời một đáp án mơ hồ.
Đương nhiên anh có đoàn đội nhà ma của mình. Chẳng qua thành viên trong đoàn đội này trừ Từ Uyển ra thì những người khác không thể nói với người ngoài được.
“Tôi biết anh không ở bên trong một mình.” Hình như Lưu Đao thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi camera ở trên cổ tay của anh rớt xuống. Sau khi anh chạy ra, camera bị rơi xuống mặt đất bỗng nhiên di chuyển, rồi quay được hình ảnh mới. Chị Lý nhìn thấy vậy còn tưởng rằng đây thật sự là quỷ.”
“Hình ảnh mới?” Trần Ca quay đầu nhìn qua cổ tay của mình. Camera bị rớt khi anh đánh nhau cùng với y tá.
“Anh xem kìa, nó lại cử động rồi!”
Trần Ca tắt bình luận đi, anh nhìn hình ảnh bên dưới góc phải của livestream. Màn hình kia là do camera ở cổ tay anh quay lại.
Hình ảnh đang tiến về phía trước, hình như là cái camera kia bị vướng ở trên quần áo của y tá, nó đang đuổi theo phương hướng mà Trần Ca đi!
“Bà ta bị chém thành như vậy mà cũng chưa chết? Bởi vì địa hình nơi này có gì đó đặc thù hay sao?”
Lưu Đao cũng không biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề này, nghiêm túc phổ biến kinh nghiệm cho Trần Ca: “Tốt nhất là anh nên liên hệ với bạn của anh và nói với bà ấy đừng xuất hiện ở trước ống kính, điều này có thể mang thêm nhiều kỳ vọng cho khán giả.”
“Kỳ vọng cái con khỉ ấy!” Trần Ca cúp điện thoại, không nói hai lời đã chạy lên trên lầu.
Hai cái camera trong kênh livestream quay được hai hình ảnh khác nhau, dường như là đuổi theo lẫn nhau.
Tình cảnh này đừng nói là các khán giả chưa thấy qua, chính Trần Ca cũng mới gặp được lần đầu tiên, anh chạy như bay trốn lên hành hang lầu ba.
Trần Ca chạy được mười mấy mét, anh cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại. Anh thấy mình trong kênh livestream, thấy được đằng sau lưng của mình!
“Đuổi tới đây rồi!”
Tạm thời anh không có biện pháp hoàn mỹ để giải quyết nữ y tá này. Trần Ca không quay đầu lại, anh chạy dọc theo cầu thang để xuống tầng hai. Sau khi tăng tốc để cắt đuôi nữ y tá, anh thay đổi phương hướng, chạy vào tầng một.
Nữ y tá đuổi theo ở phía sau, hành động giống như dựa vào bản năng. Sau khi mất dấu Trần Ca, bà ta bắt đầu lặp đi lặp lại hành động mở cửa phòng, lục soát từng căn phòng bệnh một.
“Quái vật kia khác với ma gương. Bà ta không có ý thức của riêng mình, chắc hẳn là hợp thành một thể với hoàn cảnh đặc biệt nơi đây.”
Sau khi chờ nữ y tá đi ra xa, Trần Ca mới đi ra khỏi nơi ẩn nấp. Tầng một này chính là nơi bắt nguồn của mọi chuyện kinh dị.
“Cái mùi thối kia càng ngày càng đậm.”
Hành lang ở tầng một không giống với hành lang ở các tầng khác. Sàn nhà bị rạn nứt ra thành những khe hở nhỏ, bên trong không biết là sâu hay là thứ gì khác đang bò. Trên vách tường bắt đầu xuất hiện đốm đỏ nhợt nhạt. Sau khi gỡ lớp tường ra, có thể phát hiện màu đỏ này đã ngấm ướt vào tường, giống như là mao mạch máu trong cơ thể của con người vậy.
“Giống với miêu tả mà mình đã đọc trong bức thư của viện trưởng. Nhưng khi đó ông ta nói chỉ có xung quanh cánh cửa phòng số ba mới xuất hiện bất thường.”
Tầng một có tất cả là mười phòng bệnh, tương ứng với mười số. Trần Ca đến cánh cửa cách anh gần nhất.
Cánh cửa phòng bệnh số mười là một cánh cửa sắt đặc chế, so với phòng bệnh thì nó càng giống như là nhà tù hơn. Trần Ca đã thử nhiều phương pháp khác nhau nhưng không thể mở cánh cửa này ra.
“Chất lượng tốt thật đấy. Đã qua nhiều năm như vậy, một dấu hiệu bị nới lỏng cũng không có.”
Người trong phòng thứ mười bị gọi là ma quỷ. Tuy rằng bác sĩ Cao đã khẳng định là người này bị bệnh và sống không lâu, nhưng mọi thứ cũng có ngoại lệ.
Đêm hôm nay Trần Ca gặp vài bệnh nhân ở Khu Nội Trú Số Ba, nói không chừng bệnh nhân ở phòng bệnh số mười cũng ở chỗ này.
Hai phòng bệnh số tám và số chín cũng được trang bị cửa sắt. Nếu như không có động tĩnh gì lớn thì sẽ không mở cánh cửa này ra.
Trần Ca không làm chậm trễ thời gian, anh đi thẳng đến phòng số ba.
Lớp sơn của bức tường bị bong tróc, máu đỏ chảy từ tường ra bên ngoài. Đệm chăn gồ lên trên mặt đất, bộ phận cơ thể của người giả lộ ra cả bên ngoài, giống như là nó sẽ duỗi tay bắt lấy người đi ngang qua bất cứ lúc nào.
Đỉnh đầu và dưới chân, bên trong tòa nhà loang lổ vết máu nhưng khi chạm đến thì những vết máu đó sẽ phát hiện ra.
Vết máu không phải ở bên ngoài tòa nhà mà là bên trong tòa nhà và chúng không ngừng thẩm thấu ra phía bên ngoài.
Cái cảm giác này vô cùng kỳ lạ, như thể là chính tòa nhà này đang chảy máu vậy.
Mùi hôi thối trong không khí đã đạt đến mức gay mũi. Trần Ca cố nén cảm giác không khỏe để đến gần phòng bệnh số ba, khi cách xa mấy mét, anh đã nhìn thấy được cánh cửa của căn phòng số ba.
Đó là một cánh cửa hoàn toàn bị nhuộm đỏ bởi máu tươi. Một nửa được mở và trên khóa cửa thì treo một tấm ván gỗ ghi chữ “Cấm vào”.
“Đây chính là “cánh cửa” đã hủy hoại hoàn toàn trung tâm phục hồi chức năng này.” Chỉ khi anh thực sự đứng trước cánh cửa, anh mới có thể cảm nhận được cảm giác khó tả ở trong lòng.
Hai chân của Trần Ca di chuyển về phía trước một cách máy móc, cầm dao giết heo và cây búa của bác sĩ nát sọ cũng không thể nào cho anh có cảm giác an toàn được.
Mỗi một tế bào trong thân thể anh đều như đang cảnh báo rằng nơi này rất nguy hiểm, tuyệt đối không được đến gần. Nhưng sâu thẳm trong đầu của anh lại giống như có một âm thanh đang thúc giục, dụ dỗ anh tiến về phía trước.
Lông tơ Trần Ca dựng đứng cả lên, cuối cùng anh cũng ngừng ở cửa căn phòng bệnh số ba.
Ở giữa hành lang dài tối tăm, một cánh cửa mở ra ở trên vách tường bị nhuộm đỏ bởi máu.
Nó giống như trái tim của Khu Nội Trú Số Ba, tất cả đều quay xung quanh nó.
“Nếu như mình mặc kệ cánh cửa ở ngôi nhà ma, có thể nó cũng sẽ biến thành bộ dạng này nhỉ?” Trần Ca theo nửa cánh cửa được mở và nhìn vào bên trong căn phòng số ba.
Trần nhà, vách tường, giường đệm, tất cả những đồ vật mà Trần Ca nhìn đến đều là màu đỏ. Chỉ cách nhau một cánh cửa, thế giới bên trong và bên ngoài hoàn toàn khác nhau.
Anh duỗi tay ấn lại cửa phòng, muốn khép kín cái cánh cửa gỗ này. Khi anh đang đóng cửa căn phòng bệnh, một âm thanh quen thuộc xuất hiện.
Âm thanh này anh từng nghe ở trong căn phòng ngôi nhà ma của mình. Nó tương tự âm thanh của một vật nặng đang bị kéo lê.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất