Chương 173: Nhân cách thức tỉnh
Nghe được âm thanh này, Trần Ca nhanh chóng quyết định đóng cửa phòng này lại.
Tay anh cầm lấy khóa cửa, cảm giác lạnh lẽo truyền từ lòng bàn tay thấm vào thân thể anh. Anh đứng đờ ở ngoài cửa, toàn bộ lực chú ý tập trung vào việc phán đoán vị trí của âm thanh kia.
“Chỉ có thể nghe được là từ bên trong cánh cửa truyền ra, phương hướng cụ thể không thể phân rõ được.”
Trong đầu Trần Ca xuất hiện hình ảnh một con quái vật che mặt đang túm và kéo một xác chết đi ở giữa hành lang.
Âm thanh dần dần đến gần, cuối cùng đột nhiên ngừng lại.
Cơ bắp toàn thân Trần Ca căng cứng. Đây là một cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như cái cửa trước mặt anh là một tấm gương. Hai cái thế giới tương phản với nhau, con quái vật kia đứng ở vị trí giống với Trần Ca.
Hai bên chỉ cách nhau bởi một cánh cửa, ai cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.
Trên hành lang gió thổi từng trận. Sau ba hoặc bốn phút, tầng hai truyền đến tiếng mở cửa và đóng cửa, dường như nữ y tá đã đuổi theo đến đây.
Tình huống này đối với Trần Ca hơi bất lợi. Chẳng mấy chốc y tá sẽ xuất hiện nhưng hiện tại anh không thể nào tùy tiện lộn xộn được.
Con quái vật bên cánh cửa kia có thể đã nhận ra anh. Chỉ cần anh hơi di chuyển một chút, con quái vật kia có thể sẽ bước ra khỏi cửa.
Đây là một cuộc giằng co không tiếng động, con quái vật bên trong cánh cửa đang do dự. Trần Ca ở ngoài cửa tạm thời không có ý định chống chọi với đối phương. Hiện tại việc anh muốn làm nhất là tìm đồ vật để tạm thời chặn cánh cửa này lại, chịu đựng hết đêm nay rồi nói sau.
Nữ y tá rốt cuộc điều tra xong tầng hai, tầng ba và đã xuống đến tầng một.
Dường như lúc còn sống người y tá này chính là một người vô cùng thù dai. Sau khi bà ta thấy Trần Ca, thân thể bà ta xiêu vẹo, thất tha thất thểu chạy đến chỗ Trần Ca.
Khu nội trú bị niêm phong, trong hành lang dài đen nhánh có một người phụ nữ điên mặc đồng phục y tá rách nát chạy về phía mình, tình cảnh này cho dù là ai cũng sẽ không chịu nổi.
Ấn đường của Trần Ca nhảy lên, trên cánh tay anh nổi lên những đường gân máu màu xanh lá. Anh liếc mắt nhìn nữ y tá đang càng ngày càng gần anh.
“Đã trả lại sổ ghi chép cho bà rồi, vì sao bà còn đuổi theo tôi nữa?”
Nếu đổi địa điểm và thời gian thì Trần Ca sẽ không hoảng loạn. Hiện tại chủ yếu là do con quái vật bên trong cánh cửa mang đến áp lực quá lớn cho anh.
Anh nghe được âm thanh nhưng chưa từng gặp được con quái vật bên trong cánh cửa. Những thứ không biết rõ mới có thể gợi lên nỗi sợ hãi kinh hoàng nhất trong lòng người, điều này Trần Ca cũng không ngoại lệ.
Y tá không chịu buông tha Trần Ca. Bà ta giương nanh múa vuốt, nhanh chóng tiến đến gần anh.
Những vết thương do dao giết heo tạo thành lúc nãy đều không thấy nữa. Thân thể của nữ y tá bị cây búa của bác sĩ nát sọ đập cho biến dạng cũng khôi phục rất nhiều. Thậm chí Trần Ca còn có thể thấy chiếc camera ở cổ áo nữ y tá.
“Bà đừng khinh người quá đáng.”
Khi nữ y tá đã đến cách Trần Ca năm mét, anh nhanh chóng đưa ra quyết định ở trong lòng. Mềm nắn rắn buông, trước tiên là giải quyết xong nữ y tá này, sau đó toàn lực đối phó thứ bên trong cánh cửa kia.
Trần Ca chậm rãi siết tay lại. Anh nhìn nữ y tá đứng cách đó mấy mét, toàn lực bùng nổ. Anh dùng tốc độ còn nhanh hơn để chạy đến đối mặt với bà ta.
Anh dùng cây búa để đập, chiến đấu như là không còn muốn sống nữa. Trên thực tế, trừ việc nữ y tá không dễ dàng bị giết chết ra thì thực lực của bà ta không quá mạnh.
Trần Ca rút dao đâm vào giữa bộ đồng phục của nữ y tá. Anh không hiếu chiến, anh biết uy hiếp lớn nhất của mình chính là đến từ phía sau.
Khi Trần Ca đang phát sinh xung đột với nữ y tá, cánh cửa căn phòng bệnh số ba bắt đầu rỉ máu. Thứ gì đó cùng loại với máu chảy xuống dọc theo ván cửa, nhỏ giọt xuống mặt đất và trực tiếp biến mất không một vết tích.
Nó chỉ có thể hướng vào phía trong để đẩy cửa căn phòng bệnh ra. Dường như có một lực lượng nào đó thúc đẩy, trục cửa chuyển động, chậm rãi mở ra bên ngoài.
“Thứ kia sắp ra đây rồi!”
Trong vài giây này, căn bản không đủ để giải quyết nữ y tá. Trần Ca bị kẹp giữa hai kẻ thù địch. Anh đấu cùng với nữ y tá, nữ y tá có oán niệm rất sâu nặng với anh, bà ta vặn vẹo thân thể, dường như là chuẩn bị quấn trên người anh.
Sau lưng Trần Ca chính là cánh cửa máu kia, anh ra tay tàn nhẫn. Anh lui về phía sau một bước né tránh thân thể vặn vẹo của nữ y tá. Sau đó anh lấy cây búa của bác sĩ nát sọ nện vào lưng của bà ta.
Cây búa sắt do chiếc điện thoại màu đen khen tặng có thể tạo ra một số khắc chế nhất định đối với ma quỷ. Anh vừa phát hiện ra điều này khi thí nghiệm ở trên người nữ y tá.
Anh lại dùng cây búa nện xuống một cái, vẫn là vị trí giống lúc nãy. Thân thể của nữ y tá di chuyển về phía trước, dừng ở giữa Trần Ca với cánh cửa máu.
Lúc này cánh cửa máu kia đã bị đẩy ra một nửa, có cái gì đó đang chuẩn bị nhảy ra.
“Đây không phải là nơi chúng mày nên đến!” Trần Ca điên cuồng tiến công. Phương pháp bình thường không giết chết được nữ y tá, anh chỉ có thể thử mạo hiểm. Anh chuẩn bị đẩy nữ y tá vào bên trong cánh cửa máu, sau đó đóng kín cánh cửa lại.
Sự việc thuận lợi hơn so với tưởng tượng của Trần Ca nhiều, và cũng khủng bố hơn nhiều. Nữ y tá vừa tới gần cánh cửa máu, đằng sau cánh cửa phòng mới mở ra được nửa có một cánh tay đầy lông lá vươn ra.
Chỗ bàn tay duỗi ra là vị trí ban đầu mà Trần Ca đứng. Bởi vì anh chủ động lao ra liều mạng với nữ y tá, trong quá trình chiến đấu, do anh cố tình dẫn đường nên đã cục diện đã thay đổi hoàn toàn.
Bàn tay anh bắt được thân thể của nữ y tá. Một lực mạnh mẽ túm kéo về phía sau, gương mặt nữ y tá hoàn toàn vặn vẹo. Bà ta chưa kịp giãy giụa đã bị túm vào trong cánh cửa.
Nhìn thấy tình cảnh này, Trần Ca chạy vọt ra xa, anh phủi tay đóng cửa lại.
Anh dựa lưng vào cửa phòng, dùng trọng lượng của thân thể để đè lên cánh cửa. Sau đó anh lấy cây búa của bác sĩ nát sọ chặn cánh cửa lại.
“Ầm!”
Bên trong cánh cửa truyền đến âm thanh tông cửa, giống với cảnh tượng mà Trần Ca từng trải qua ở nhà vệ sinh trong ngôi nhà ma. Chẳng qua là khác nhau ở chỗ, cửa phòng trong ngôi nhà ma chỉ tồn tại được một phút còn cửa trong Khu Nội Trú Số Ba dường như tồn tại suốt cả một buổi tối.
“Ầm!”
Sức tông cửa rất lớn. Phía sau lưng Trần Ca bị đập đến nỗi tê dại: “Con quái vật phía sau cửa kia rốt cuộc là thứ gì vậy? Sao sức lực của nó lại lớn như vậy?”
Anh không biết làm sao để đóng cửa, xung quanh cũng không có đồ vật nào có thể chặn cửa. Việc tệ hơn chính là tiếng tông cửa rất có thể hấp dẫn thêm càng nhiều quái vật tới đây.
“Phải đóng cánh cửa này lại mới được, dù chỉ là tạm thời, nếu không tối nay đừng nói là nhiệm vụ tập luyện, mình có thể sống sót rời khỏi đây hay không cũng là cả một vấn đề.” Trần Ca tàn nhẫn cắn lưỡi để làm mình bình tĩnh lại. Anh đè cửa phòng sau lưng, lấy chiếc điện thoại ra để gọi cho bác sĩ Cao: “Nhất định phải bắt máy nha!”
Tiếng tút tút vang lên bốn lần, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối!
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của bác sĩ Cao: “Trần Ca à?”
Có thể là do tín hiệu có vấn đề, Trần Ca nghe thấy giọng nói của bác sĩ Cao mơ hồ không rõ, bị đứt quãng. Điều này càng tăng thêm cảm giác nguy hiểm cho anh: “Bác sĩ Cao, mau đi tìm Môn Nam! Cháu có việc gấp!”
“Cậu ta còn chưa xuất viện, sao cậu đột nhiên tìm cậu ta làm cái gì?”
“Chuyện sống còn! Cậu ta sinh ra ở bệnh viện tâm thần. Nhân cách thứ ba bị che giấu kia mới là Môn Nam thật sự.” Trần Ca nói rất nhanh, bác sĩ Cao nghe điện mà không hiểu cho lắm. Nhưng mà thông qua cách nói chuyện của Trần Ca thì ông cũng biết sự việc vô cùng khẩn cấp.
“Tôi sẽ lái xe đến bệnh viện liền đây. Trong vòng hai mươi phút tôi sẽ đến kịp, cậu đừng tắt máy, có yêu cầu nào khác cũng có thể nói với tôi.”
“Trong vòng hai mươi phút cháu không nhất định có thể chịu đựng được.” Phía sau lưng Trần Ca bị đâm đau nhói. Mấy phòng bệnh bên cạnh cũng truyền đến tiếng động lạ: “Bác sĩ Cao, chờ chú đến bệnh viện rồi, chú nhất định phải nhớ nghĩ cách đánh thức nhân cách tuổi nhỏ nhất của Môn Nam!”