Hệ thống nhà ma

Chương 174: Nhược điểm của quái vật

Chương 174: Nhược điểm của quái vật

“Nhân cách nhỏ tuổi nhất sao? Nhân cách thứ ba của Môn Nam lẩn trốn rất kỹ, bình thường rất ít khi lộ diện, chuyện này tôi cũng không dám hứa chắc chắn có thể làm được, tốt nhất là cậu nên chuẩn bị tâm lý nhận thất bại đi.” Đầu bên kia điện thoại của bác sĩ Cao truyền đến âm thanh mở cửa, ông cũng vội vã chạy ra khỏi nhà.
“Chuyện cháu gặp phải chỉ có nhân cách nhỏ tuổi kia là biết rõ nhất, bác sĩ Cao, mặc kệ là phải dùng đến phương pháp gì cũng nhất định phải giúp cậu ấy tỉnh lại!” Cánh cửa bị va đập, phía sau cánh cửa không ngừng phát ra âm thanh thình thịch, ở đầu bên kia của điện thoại, bác sĩ Cao cũng nghe thấy âm thanh đấy rõ ràng.
“Tôi sẽ cố hết sức!” Ông quen biết với Trần Ca thông qua Cao Nhữ Tuyết, ngay từ đầu ông nghĩ Trần Ca chỉ là một người yêu thích tâm lý học bình thường thôi, sau này khi Trần Ca ra tay trợ giúp ông chữa trị cho Vương Hân và Môn Nam, chuyện này làm cho ấn tượng của ông đối với Trần Ca thay đổi rất nhiều, đồng thời cũng khiến cho ông cảm thấy hơi nghi ngờ.
Đặc biệt là khi ở trong nhà trọ Hải Minh, đêm hôm đó ông cũng nhìn thấy một vài thứ khá đặc biệt, chẳng qua là ông không nói chuyện này cho ai cả, nén chặt nó xuống đáy lòng, muốn tự mình tìm ra đáp án.
Điện thoại không bị ngắt, bác sĩ Cao lái xe chạy đến bệnh viện mà Môn Nam đang nằm, Trần Ca dựa lưng vào cửa phòng cố gắng chống đỡ.
Khoảng chừng hai, ba phút sau, âm thanh xô cửa cũng không hề biến mất, điều tồi tệ hơn chính là trong phòng bệnh số tám cách nơi Trần Ca đứng không xa đang truyền đến âm thanh xích sắt trượt qua nhau.
Cánh cửa sắt được gia cố đặc biệt đang từ từ dịch ra một khoảng trống nhỏ.
Một khuôn mặt biến dạng trái phải không cân đối ló ra ngoài, người đó duỗi dài cổ ra, từ từ bước ra khỏi phòng với chiếc áo khoác của bác sĩ tâm thần.
“Người này trốn ở trong phòng bệnh.” Trần Ca đã thử mở cửa, nhưng vẫn chưa thành công, anh suy nghĩ kỹ một chút thì có lẽ là do người có gương mặt biến dạng kia giở trò quỷ ở bên trong.
Cây búa của bác sĩ nát sọ chặn cửa phòng bệnh số ba, thứ bây giờ anh có thể dùng chỉ có dao mổ heo.
“Người này chỉ là một kẻ bị bệnh tâm thần, có lẽ sẽ dễ đối phó hơn nữ y tá một chút, nếu như thực lực của hắn ta mà mạnh thì lúc ở trong phòng giặt quần áo ở Khu Nội Trú Số Hai đã không cần phải chạy trốn rồi.”
Trần Ca nhìn kẻ có gương mặt biến dạng, suy nghĩ xem có nên nhốt hắn vào trong phòng hay không.
“Không biết điều gì sẽ xảy ra sau khi một người sống bước vào thế giới sau cánh cửa, nếu như hắn dám làm gì đó với mình, vậy thì hãy sử dụng hắn để làm thí nghiệm đi.” Càng gặp nguy hiểm thì Trần Ca lại càng bình tĩnh, anh nắm chặt dao mổ heo, điều chỉnh vị trí của cây búa của bác sĩ nát sọ, tạo thành một điểm tựa. Như vậy thì cho dù cơ thể anh không dựa vào cánh cửa, cửa phòng cũng sẽ không bị mở ra ngay lập tức.
12 giờ đêm trôi qua, người có gương mặt dị dạng kia xuất hiện một ít biến hóa nho nhỏ, vẻ mặt của hắn càng thêm điên cuồng, đôi tay trống không, lững thững bước đi về phía Trần Ca.
“Có gì đó không đúng.” Trần Ca rất nhanh nhạy phát hiện ra vấn đề, thời điểm người này ở trong Khu Nội Trú Số Hai, dù trong tay hắn còn cầm theo cái búa nhưng vẫn chạy trối chết, có điều sau khi bước vào Khu Nội Trú Số Ba thì hắn ta lại dám tay không tấc sắt tới gần Trần Ca đang cầm dao và búa sắt.
Mèo trắng cũng xù lông lên, mới vừa rồi khi đánh nhau cùng nữ y tá thì nó liền nhảy từ trên vai Trần Ca xuống, quay sang nhe răng trợn mắt nhìn người có gương mặt dị dạng kia.
Đối mặt với một người một mèo, biểu hiện trên gương mặt dị dạng ấy hoàn toàn khác hẳn lúc trước, gương mặt giống như đã từng phẫu thuật kia đang nở một nụ cười khó coi.
Hắn ta đi càng ngày càng chậm, hình như đang phải cõng một vật gì đấy rất nặng, hai vai hạ thấp xuống, mỗi một bước đi đều rất gian nan.
“Tư thế này hình như hơi giống với Vương Thanh Long...”
Dao mổ heo để ngang trước ngực, chuyện Trần Ca không muốn thấy nhất đã xuất hiện.
Miệng của người có khuôn mặt dị dạng đấy càng ngày càng rách lớn hơn, sau lưng hắn ta hiện ra một cái đầu thứ hai.
Đó chỉ là một cái đầu lâu rất bình thường, chuyện khủng khiếp nhất nằm ở phía sau, như thể có ai đó ngồi xổm trên mặt đất từ từ đứng dậy, một con quái vật gầy gò cao gần hai mét rưỡi thò ra từ phía sau lưng người có khuôn mặt dị dạng.
Nửa người dưới của nó gắn liền với lưng của người có khuôn mặt dị dạng kia, phía đỉnh đầu đã đụng đến tận trần nhà, uốn lượn người về phía trước, nhìn rất giống một con rắn đầu người đang bò về phía Trần Ca.
“Đây là thứ gì vậy?” Cho dù có chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi nhìn thấy con quái vật này thì Trần Ca vẫn bị dọa đến phát khiếp.
Cơ thể con quái vật cao gầy, trên người khoác tạm một cái áo được cắt may từ vải trắng, từ chỗ hở của cái áo khoác có thể nhìn thấy trên cơ thể con quái vật này còn có một vài khuôn mặt tê liệt và im lặng khác.
Ngay từ đầu có lẽ vóc dáng của nó cũng không cao, nhưng nó không ngừng nhảy lên trên vai người sống, sau đó ăn mất người đó nên mới trưởng thành được đến như vậy.
Trần Ca chợt nhớ đến một chuyện, Vương Thanh Long đã từng dùng một bức tranh để diễn tả mối quan hệ giữa cậu ta và con quái vật này. Trong bức họa, cậu ta thì đứng ở phía dưới, còn con quái vật này lại đang giẫm ở trên vai của cậu ta.
Mà mối quan hệ của con quái vật này cùng với người có khuôn mặt dị dạng đứng trước mặt có vẻ không tầm thường, con quái vật đấy chui ra ngoài từ phía sau lưng hắn ta, phía dưới của hắn ta còn gắn liền với con quái vật này.
“Người dị dạng này chính là con quái vật sao? Hay là bọn họ đã tạo thành một hiệp nghị cộng sinh nào đó với nhau rồi?”
Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, khuôn mặt dị dạng đứng cách Trần Ca khoảng hơn hai mét, nhưng con quái vật gầy gò phía sau hắn ta đã đến gần đỉnh đầu của Trần Ca rồi.
Khuôn mặt của con quái vật cực kỳ bình thường, nó là loại sẽ bị lãng quên ngay khi bị ném vào đám đông, nhưng ai có thể nghĩ tới, có một con quái vật khủng khiếp như vậy ẩn giấu bên trong vẻ ngoài bình thường này.
“Chúng ta chơi một trò chơi đi, nếu mày thắng thì tao sẽ bỏ qua cho mày. Nhưng nếu mày thua, thì mày phải đưa cơ thể của mày cho tao.” Khuôn mặt dị dạng cũng mở miệng nói chuyện song song với con quái vật, âm thanh trực tiếp xuất hiện bên trong đầu của Trần Ca: “Trò chơi có tên gọi là xem ai mở miệng nói chuyện trước.”
Đây thực sự là một trò chơi mà người chơi phải thua, bởi vì không có giới hạn thời gian, chuyện Vương Thanh Long gặp phải chính là một bài học kinh nghiệm.
Sau khi đồng ý chơi trò chơi này thì con quái vật sẽ trực tiếp nhảy đến trên vai người chơi, chậm rãi dằn vặt và đồng hóa người đó.
Nếu như nhịn không được mà mở miệng thì con quái vật sẽ thắng, còn nếu tiếp tục ngậm miệng không nói thì con quái vật sẽ vẫn ngồi xổm trên vai, trò chơi cũng sẽ không bao giờ kết thúc.
Chỗ hở trên áo khoác trắng lộ ra rất nhiều gương mặt người, có thể mỗi khuôn mặt nọ đều đại diện cho một người sống.
“Muốn cùng chơi thì cũng được thôi, có điều quy tắc chơi cần phải thay đổi một chút.” Trần Ca mở miệng nói, giọng nói vô cùng bình tĩnh. Bác sĩ Cao đang trên đường đi đến bệnh viện cho nên tất cả chuyện anh làm lúc này chỉ để kéo dài thời gian mà thôi.
Quái vật dừng lại ở đỉnh đầu Trần Ca, cách xa nửa mét, lúc này gương mặt của nó hơi cứng lại, hình như cho tới bây giờ nó cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.
Nó dừng lại một lúc rồi quay đầu nhìn về phía kẻ có khuôn mặt dị dạng, giống như đang hỏi hắn ta nên trả lời như thế nào.
Người bình thường thấy thứ này không phải là nên phát điên xong thét chói tai sao?
Nụ cười trên khuôn mặt dị dạng đó cứng đờ lại, hắn ta cho là mình bị Trần Ca trêu chọc, rống lên một tiếng rồi đưa tay về phía đầu của Trần Ca.
Con quái vật cũng đã hiểu rõ ý tứ của gã có khuôn mặt dị dạng, cơ thể cao gầy cũng hạ dần xuống phía dưới, một đôi tay gầy đét nắm lấy mặt của Trần Ca, cơ thể của nó vẫn còn đang không ngừng duỗi dài ra.
Trần Ca biết mình đã uy hiếp đến con quái vật nhưng anh lại không hề hoảng hốt, suy nghĩ của anh lúc này còn rõ ràng hơn cả lúc nãy: “Con quái vật này có điểm yếu! Thời điểm nó tần công mình thì nó chỉ di động nửa thân trên thôi, còn nửa người dưới thì đang dính chặt trên người có gương mặt dị dạng kia, điều này cho thấy nửa người dưới của nó rất có thể không thể tùy tiện di chuyển được.”
“Thảo nào nó lại muốn chơi cái trò chơi này với người sống, nếu như nó có thể trực tiếp nhảy lên trên thân người khác, chiếm lấy cơ thể họ thì căn bản không cần phải lấy trò chơi này làm vỏ bọc.”
Trần Ca rút dao né tránh, lúc này hai mắt anh lại vô cùng sáng rõ: “Khi nó di chuyển cơ thể và nhảy từ người này sang người khác, thì đó có lẽ chính là thời điểm mà nó yếu nhất.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất