Chương 175: Con át chủ bài cuối cùng
Trần Ca vẫn né tránh một cách bị động, cực kỳ nguy hiểm, rất nhanh đã bị con quái vật dồn vào góc chết, hình như anh cũng không còn đường lui nào nữa.
“Chờ đã! Tao đồng ý chơi trò chơi kia cùng với mày!”
Khi đối mặt với cái chết, Trần Ca cũng “chịu thua” rồi, anh bỏ điện thoại di động vào trong túi áo, nhìn cái đầu đang duỗi dài của con quái vật: “Cứ dựa theo quy tắc trò chơi của mày.”
Thái độ của Trần Ca thay đổi hơi nhanh, tuy rằng trong lòng tên có gương mặt bị dị dạng còn nghi ngờ nhưng con quái vật thì ngược lại, nó đang cảm thấy vô cùng hưng phấn.
“Muốn chơi trò chơi thì cũng được thôi, trước tiên mày vứt con dao trong tay đi đã.” Đây là lần đầu tiên Trần Ca nghe được một câu hoàn chỉnh từ trong miệng của người có gương mặt dị dạng, giọng nói của người này hơi đặc biệt, hình như cổ họng đã trải qua một cuộc phẫu thuật nào đó, nghe chói tai kinh khủng.
“Nếu như tao thắng trò chơi này thì chúng mày phải đảm bảo tao có thể rời khỏi đây một cách an toàn đấy.”
Trong mắt Trần Ca tràn đầy sự không tin tưởng, nhìn thấy anh để lộ ra ánh mắt như vậy thì sự lo lắng trong lòng người có gương mặt dị dạng cũng giảm đi một ít: “Sau khi đi ra khỏi cửa thì ném con dao xuống, chờ đến khi mày thắng trò chơi này thì tao sẽ nói cho mày biết đường đi ra ngoài.”
Trong trò chơi này, người chơi chắc chắn phải thua, nếu như Trần Ca thực sự chơi cái trò chơi này thì thứ chờ đợi anh chính là cuộc sống trong bệnh viện tâm thần giống như một cơn ác mộng.
“Được, tao đồng ý, vậy bây giờ tao cần phải làm cái gì?” Trần Ca ném con dao mổ heo ra phía trước, chuôi dao hướng về phía mình, hai tay đút vào túi quần.
“Đứng tại chỗ đừng nhúc nhích là được.” Người có khuôn mặt dị dạng đi về phía trước một bước, khoảng cách giữa hắn và Trần Ca đã giảm xuống còn có hai mét: “Ngay sau khi tao nói xong câu này thì cho dù mày nghe được cái gì, nhìn thấy cái gì cũng không thể mở miệng nói chuyện, nếu không thì coi như là mày thua.”
Hắn nhìn Trần Ca chằm chằm, con quái vật sau lưng vẫn đang duỗi dài không ngừng, khuôn mặt phổ thông của nó đang treo ngược ở trước mắt Trần Ca.
“Nếu đã không nói lời nào nữa thì hãy đón chờ chuyện kích thích hơn nào.” Tên có gương mặt dị dạng ngồi xuống, cúi người, cơ thể con quái vật cũng từ từ leo ra khỏi lưng của hắn.
Con quái vật cao ba mét, nhưng hai chân của nó lại dài không đến một mét, đầu và chân đều giống hệt như người bình thường, chỉ có cơ thể ở giữa là khác, hình như nó được hợp lại từ rất nhiều người khác nhau.
“Rốt cuộc thì đây là cái thứ quỷ quái gì vậy?”
Thân trên của con quái vật quá dài nên chi dưới không ổn định, sau khi cơ thể rời khỏi tên có gương mặt dị dạng hoàn toàn thì đung đưa đi về phía Trần Ca.
Khoảng cách giữa bọn họ chỉ có hai mét, nửa người trên của con quái vật vẫn còn lơ lửng ở trước mặt Trần Ca, còn nửa người dưới thì đang từ từ đến gần.
Con quái vật sợ Trần Ca đổi ý, hai tay gầy đét nắm lấy bờ vai của anh, đề phòng anh chạy trốn.
Bị một con quái vật như vậy đến gần, Trần Ca cũng hơi khẩn trương, trong đầu anh đang không ngừng nghĩ đi nghĩ lại những hành động được lên kế hoạch trước đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào chân con quái vật.
Đến khi cặp chân đó đi tới chỗ song song với con dao mổ heo thì bàn tay đang đút trong túi quần của Trần Ca đột nhiên rút ra, trên người anh vẫn còn một thứ có thể gây ra thương tổn 100% đối với quái vật!
Đầu bút sắc nhọn đâm sâu vào trong mắt con quái vật, bởi vì dùng sức quá mạnh mà cây bút được dán bằng năm, sáu lớp băng keo trong suốt bị vỡ ra.
“A!”
Một nửa cây bút còn chưa đâm vào trong mắt con quái vật, cơ thể nó lùi về sau giống như rắn, rõ ràng là đã nhận lấy thương tổn không nhỏ.
Trong lúc vô tình, Trần Ca đã dùng Tiểu Tiểu đánh con ma gương ở nhà trọ Hải Minh, xé một miếng thịt từ trên người con ma gương đó, chính lúc đó Trần Ca đã hiểu ra một việc, ma quỷ chính là phương pháp hữu hiệu nhất để đối phó trực tiếp với ma quỷ.
Việc sử dụng Bút Tiên được ẩn thân thành bút bi đã là chuyện được anh lên kế hoạch từ lâu, khi con quái vật bị mất kiểm soát, Trần Ca rút cây bút bi ra và đâm về phía trước.
Anh chủ động ra tay, chiếm thế thượng phong, chờ đến khi tên có gương mặt dị dạng kịp phản ứng thì Trần Ca cũng đã cầm được con dao ném ở phía trước rồi.
Thật ra khi anh ném con dao đi thì đã suy tính tất cả, chuôi dao hướng về phía mình, ở trong hành lang đen nhánh, tên có khuôn mặt dị dạng rất khó chú ý tới những chi tiết nhỏ này.
Trần Ca cầm lấy con dao dễ như trở bàn tay, nhắm ngay vị trí hai chân yếu ớt nhất của con quái vật để chém xuống.
Tối nay thần kinh của anh vẫn luôn căng thẳng, tất cả tâm trạng tiêu cực đều được xả ra trong khoảnh khắc này.
Một dao chém xuống, cơ thể con quái vật lại giảm đi một ít.
“Hiệu quả của dao mổ heo quá yếu, không có biện pháp xử lý ngay con quái vật này, chờ nó phục hồi tinh thần lại thì thế cục chắc chắn vẫn sẽ bất lợi cho mình như trước.” Trần Ca nhanh chóng tỉnh táo lại: “Dao mổ heo không xử được con quái vật này nhưng có thể xử lý được người cõng con quái vật trên lưng kia.”
Tay anh cầm con dao mổ heo, quay đầu nhìn về phía tên có khuôn mặt dị dạng đứng ở cách đó hai mét.
“Đây là loại ánh mắt gì vậy?” Hai gò má không cân xứng của tên có khuôn mặt dị dạng đó lộ ra một biểu cảm xấu xí, hắn cảm thấy rằng lịch sử sẽ được lặp lại lần nữa.
“Chính là mày!” Khi Trần Ca giơ con dao lên và lao tới, tên có khuôn mặt dị dạng đã xoay người và chạy về phía cầu thang.
Tên có gương mặt dị dạng liều mạng chạy trốn, Trần Ca cầm dao mổ heo mang khuôn mặt đầy sát khí bám đuổi theo sau, con quái vật bị Bút Tiên đâm mù mắt cũng chạy ngay phía sau đó, bò trườn trên mặt đất giống hệt như loài rắn, tốc độ cũng rất nhanh.
Ba người tạo thành một sự cân bằng kỳ lạ, chạy một mạch từ tầng một lên tầng bốn.
Sau khi đi vào hành lang tầng bốn thì Trần Ca hơi thả chậm tốc độ lại, hình như tên có gương mặt dị dạng có mục đích muốn lôi anh đến nơi này.
Lúc chạy qua mấy tầng khác, tên có gương mặt dị dạng không hề rẽ sang hướng nào cả, rõ ràng là hắn đang muốn tiến thẳng lên tầng bốn.
“Hắn ta đang muốn chạy tới cánh cửa sắt để trốn sang các khu nội trú khác sao? Không thể nào, hình như người này chỉ có thể sử dụng con quái vật kia trong Khu Nội Trú Số Ba thôi.” Trong lòng Trần Ca rất rõ ràng, Khu Nội Trú Số Ba là một nơi vô cùng đặc biệt đối với những bệnh nhân tâm thần đặc biệt này, điều này luôn đúng trong tất cả phương diện, đáng lẽ bọn họ không nên chủ động rời khỏi nơi này mới đúng chứ.
Một lần nữa tốc độ của anh lại chậm dần, ngay khi sắp chạy ra khỏi Khu Nội Trú Số Ba thì cuối cùng tên có gương mặt dị dạng cũng dừng bước, hắn la lớn, cả giọng nói lẫn khuôn mặt của hắn đều thay đổi.
Nghe thấy giọng nói của tên có gương mặt dị dạng, hai người đàn ông từ trong phòng bệnh ở hai bên lao ra, trên người hai người bọn họ bị thương, chính là Hứa Đồng và bệnh nhân bị hội chứng đau chi ma.
Nếu như chỉ có ba người tụ chung một chỗ thì Trần Ca cũng không quá sợ hãi.
Mấu chốt là phía sau lưng Hứa Đồng và bệnh nhân còn lại kia cũng có một con quái vật đang từ từ vươn cơ thể của nó ra ngoài.
“Mỗi một bệnh nhân ở Khu Nội Trú Số Ba đều bị quái vật bám lên sao? Quan hệ giữa bọn họ hòa hợp hơn Trương Bằng và con ma gương lúc trước rất nhiều, đây không phải là một chuyện tốt.” Trong Khu Nội Trú Số Ba có chín bệnh nhân, bỏ Vương Thanh Long đi, thì tối nay rất có thể Trần Ca sẽ phải đối mặt với tám con quái vật tương tự như vậy, thậm chí còn có khả năng tồn tại một con quái vật còn kinh khủng hơn lũ này rất nhiều.
Cơ thể cao gầy chui ra từ phía sau lưng bệnh nhân, Trần Ca bị ba con quái vật bao vây xung quanh.
“Đừng sợ, rất nhanh thì mày cũng sẽ giống như bọn tao thôi.” Tên có khuôn mặt dị dạng kéo hai tên bệnh nhân còn lại chạy ra khỏi Khu Nội Trú Số Ba, hắn đóng cánh cửa sắt ngăn giữa Khu Nội Trú Số Ba và Khu Nội Trú Số Hai lại, cắt đứt đường lui của Trần Ca.
Trần Ca đứng ở giữa hành lang lầu bốn, dường như đã không còn hi vọng xoay chuyển tình thế nữa rồi, ba con quái vật ngăn hết tất cả đường lui, chúng nó từ từ đến gần, đến cả cơ hội tự sát cũng không để lại cho anh.
“Cảnh tượng kinh dị ba sao đối với mình mà nói cũng hơi quá miễn cưỡng rồi.” Trần Ca dựa sát vào vách tường, lấy ra một viên Kẹo Valentine Trắng ở trong túi áo của mình: “Đây chính là con át chủ bài cuối cùng của mình, sau khi sử dụng nó thì mặc kệ kết quả ra sao, mình cũng phải nghĩ ra cách rời khỏi nơi này.”
Trần Ca mở miệng nuốt viên kẹo vào trong, anh có thể cảm nhận được oán niệm vô hạn cùng hơi thở lạnh lẽo truyền khắp toàn thân, giống như bị người ta ôm lấy từ phía sau lưng vậy.
Mái tóc đen dài đập vào tường như một cơn thủy triều, hơi thở cực kỳ độc ác đang thức tỉnh, Trương Nhã mặc áo đỏ đang bước ra khỏi cái bóng của Trần Ca!