Chương 176: Nhớ lại đi
Khuôn mặt thanh tú trắng bệch nổi bật trên nền áo màu đỏ máu, tóc đen lay động, Trương Nhã đứng trước mặt Trần Ca, hai khuôn mặt chỉ cách nhau chưa đầy ba mươi centimet.
Hơi thở lạnh lẽo thấu xương xuyên qua da thịt, môi Trần Ca dần trắng bệch, cơ thể như rơi vào hầm băng.
Anh vốn không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc này lại sinh ra cảm giác muốn lùi bước, anh muốn nhanh chóng trốn về phía sau nhưng cơ thể lại không tự điều khiển được.
Viên Kẹo Valentine Trắng này giống như một dòng sông băng đang chảy qua cơ thể, đóng băng tất cả mạch máu của anh.
Trong cơ thể có oan hồn đang gào khóc, âm khí quấn quanh trái tim đang đập từ trong ra ngoài, giống như có một đôi tay lạnh như băng đang nắm lấy trái tim của anh vậy.
Trần Ca gần như hít thở không thông, kẹo gọi lệ quỷ đúng là thứ ăn không ngon chút nào.
Trương Nhã từ từ đến gần, trên người cô tỏa ra hơi thở âm trầm lạnh lẽo, cuối cùng cũng đứng ở trước mắt Trần Ca.
Đó là một gương mặt không có độ ấm, đẹp đến rung động lòng người, đẹp đến mức làm cho tóc gáy Trần Ca dựng ngược hết lên.
Cổ họng không phát ra được âm thanh gì, kẹo cũng đang tan dần, Trần Ca cảm thấy trong cơ thể mình đang có một oan hồn chạy loạn, anh nhìn Trương Nhã đứng cách mình chỉ khoảng năm sáu centimet, bắp chân không kìm lại được mà bắt đầu run lên.
“Chuyện này khác với những gì tao đã nghĩ! Đứa nào lên ngăn cản cô ta đi!”
Có lẽ cái danh hiệu Người Lệ Quỷ Quan Tâm của Trần Ca đã có tác dụng, con quái vật bị Bút Tiên đâm mù một con mắt đang vô cùng tức giận mà bò về phía anh.
Cơ thể nhỏ dài trườn đến giống như con rắn lớn, đôi tay gầy đét của nó đang nắm lấy vai của Trần Ca, nửa người dưới cong lên giống như đang chuẩn bị nhảy lên trên vai Trần Ca.
Hai vai truyền đến cảm giác đau đớn, Trần Ca nhìn khuôn mặt dữ tợn của con quái vật, cho nó một cái nhìn đầy biết ơn.
Biết ơn?
Có thể là bởi tôn nghiêm của con quái vật đã bị anh giẫm đạp nên cái đầu quái vật đang treo trên cao kia hoàn toàn điên rồ, nó không muốn đối địch với Trương Nhã nên chọn cách khác là mở miệng hướng về phía cổ Trần Ca để cắn.
Đầu quái vật trong trạng thái vặn vẹo, há to miệng, khi vừa lao đến chỗ cách Trần Ca nửa mét thì bỗng ngừng lại.
Không phải nó không muốn tiếp tục tấn công mà là do trong bóng tối đang có một lọn tóc dài dính đầy vết máu ghim chặt trong cơ thể của nó.
Quái vật phát ra một tiếng gào rú, nhìn chằm chằm Trương Nhã bằng ánh mắt oán độc, nó không muốn trêu chọc Trương Nhã, nhưng chuyện đó không đồng nghĩa với việc nó sợ Trương Nhã.
Ba con quái vật ra hiệu với nhau rồi đồng thời đi từ ba hướng khác nhau, vây bọn họ lại.
Trần Ca không rõ Trương Nhã muốn làm gì, anh chỉ nhìn thấy lúc này vẻ mặt Trương Nhã âm u, tóc đen đâm vào cơ thể con quái vật, cánh tay mảnh khảnh nắm lấy đầu con quái vật, đập liên tục vào vách tường.
“A!”
Đây là lần thứ hai con quái vật đó phát ra tiếng kêu thảm như vậy trong tối nay, lần thứ nhất là khi nó bị Trần Ca dùng Bút Tiên đâm mù mắt.
“Thật là tàn nhẫn.” Sau khi Trương Nhã ra tay đánh con quái vật thì Trần Ca cảm thấy cảm giác lạnh lẽo trên người mình đang giảm đi rất nhiều, anh tranh thủ thời gian lùi về phía sau.
Tiếng gào thét của oan hồn trong cơ thể đã giảm đi, cùng với việc viên kẹo đang hòa tan không ngừng chính là có một thứ lạnh như băng đang mạnh mẽ đâm vào đồng tử anh, thị lực của Trần Ca được thăng cấp lần thứ hai, anh nhìn thấy mọi thứ ngày càng rõ hơn khi ở trong bóng tối.
Ba con quái vật liên tục tấn công Trương Nhã, cô mặc một bộ quần áo đỏ, oán hận và lửa giận cháy hừng hực, dường như cô đang muốn xé xác ăn tươi nuốt sống cả ba con quái vật vậy.
Sau mười mấy phút, trong hành lang biến thành một cuộc tàn sát dữ dội, trên người ba con quái vật càng ngày càng xuất hiện thêm nhiều vết thương.
Những con quái vật cao gầy này mạnh nhất khi chúng dính liền phần dưới với những người sống, sức mạnh của chúng sẽ bị suy yếu sau khi nhảy từ vai người sống xuống, bây giờ ngay cả khi chúng chiếm lợi thế về số lượng thì cũng không làm gì được Trương Nhã.
“Thực lực kém nhau xa như vậy sao?” Con quái vật cao gầy này là loại quái vật kinh khủng nhất mà Trần Ca từng gặp, anh vốn cho là thực lực con quái vật này hẳn là sẽ bất phân thắng bại với Trương Nhã, nhưng thật không ngờ là do anh đánh giá thấp Trương Nhã rồi.
“Có thể có hẳn một giao diện riêng trong điện thoại di dộng màu đen đúng là kẻ không tầm thường chút nào.” Trần Ca lặng lẽ lui về phía sau, nắm chặt dao mổ heo, không thả lỏng một chút nào.
Học viện tư thục ở vùng ngoại ô phía tây cùng lắm chỉ là một cảnh tượng kinh dị ba sao, thậm chí nó rất có thể cũng chỉ đáng là cảnh hai sao mà thôi. Trương Nhã với tư cách là lệ quỷ trong trường dân lập ở vùng ngoại ô phía tây lại có thể hành hạ con quái vật cao gầy trong cảnh tượng kinh dị ba sao này đến chết, điều này chỉ có thể giải thích cho một chuyện chính là trong Khu Nội Trú Số Ba chắc chắn sẽ có một nhân vật kinh khủng hơn con quái vật cao gầy này rất nhiều.
“Khu Nội Trú Số Ba là cảnh tượng kinh dị ba sao, điện thoại di động màu đen đã đánh giá nó như vậy thì chắc chắn là có đạo lý riêng của nó. Trong bệnh viện này có thể còn có một con quỷ có cấp bậc áo đỏ, thậm chí không phải chỉ có một thôi đâu.”
Trần Ca càng nghĩ càng thấy không đúng, cánh cửa phòng bệnh kia cứ đến đêm khuya là mở ra, nó cũng đã xảy ra nhiều năm như vậy, theo lý thuyết thì đáng ra toàn bộ khu nội trú này phải biến thành nơi ở của quỷ rồi mới đúng: “Là do những con quỷ đó đã rời đi hết, hay là sau khi chúng đi ra ngoài đã bị một thứ gì đó ăn thịt hết?”
Anh liếc nhìn xung quanh, những vết máu tương tự như trên tường hành lang của tầng một đã xuất hiện trên tầng bốn không biết từ bao giờ, chúng nó đang lặng yên không một tiếng động lan về phía của Trương Nhã.
“Không hay rồi.” Cơ thể của Trần Ca đã khôi phục, kẹo mà Trương Nhã đưa cho anh cũng chỉ được làm từ một oan hồn mà thôi, lúc nãy khi vừa ăn viên kẹo này thì cả người anh lạnh lẽo không thể cử động được, đợi đến khi kẹo tan hết thì oan hồn bên trong viên kẹo cũng đã bị Âm Đồng hấp thụ hoàn toàn, Trương Nhã cũng không hề muốn thông qua phương thức này mà làm anh bị thương.
“Trong Khu Nội Trú Số Ba còn thứ khác nữa! Nói không chừng bản thân con quái vật đó ở chính là tòa nhà này!” Trần Ca cầm dao mổ heo chạy về phía trước, anh còn chưa đi được mấy bước thì điện thoại di động trong túi bỗng nhiên truyền đến giọng nói của bác sĩ Cao.
“Trần Ca! Tôi đã tìm được Môn Nam rồi!” Điện thoại vẫn không ngắt máy, bác sĩ Cao nghe thấy động tĩnh bên này của Trần Ca thì cũng ý thức được tình hình đang nguy hiểm, ông dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến bệnh viện.
“Được, chú đưa điện thoại cho cậu ấy đi.” Trần Ca dừng bước lại, Môn Nam chính là trung tâm của toàn bộ sự việc này, là người đầu tiên nhìn thấy cánh cửa và cũng là nhân tố quyết định để đóng cánh cửa này lại!
“Tôi là Môn Nam, cảm ơn anh lần trước đã...”
“Đừng nói gì cả, tôi biết trong cơ thể cậu vẫn còn giấu một nhân cách nhỏ tuổi, hẳn là cậu có cách thức tỉnh nó.” Tình hình bên này của Trần Ca đã vô cùng căng thẳng, bởi vì Trương Nhã xuất hiện mà thứ cực kỳ đáng sợ trong Khu Nội Trú Số Ba này đang dần thức tỉnh.
“Có phải anh đang hiểu lầm cái gì hay không vậy? Tại sao mà tôi lại không hề biết trong cơ thể mình vẫn còn ẩn giấu một nhân cách nữa vậy?”
“Nó đang ở ngay trong cơ thể của cậu!” Giọng nói của Trần Ca to lên: “Cậu ra đời trong bệnh viện tâm thần, cả giai đoạn thơ ấu của cậu đã phải trải qua ở trong bệnh viện tâm thần, tôi cũng không biết khoảng thời gian đó đã gây ra ảnh hưởng gì đến tương lai của cậu, có khả năng đó là chuyện mà cậu luôn muốn trốn tránh, nhưng có nhiều thứ không phải cứ trốn tránh là có nghĩa nó không tồn tại đâu!”
“Anh đang nói cái gì vậy?” Giọng nói của anh không giống như là nói dối: “Được rồi, cho dù tôi lớn lên ở trong bệnh viện tâm thần thì ký ức khi còn ấu thơ có ai mà nhớ được chứ?”
“Hệ thần kinh của trẻ sơ sinh phát triển nhanh chóng và những thay đổi trong cấu trúc sinh lý có thể dẫn đến tình trạng trí nhớ không ổn định, có rất ít người có thể nhớ được những ký ức thời thơ ấu đó.” Bác sĩ Cao nói từ góc độ khách quan: “Nhưng phần trí nhớ này cũng không bị mất đi, mà nó luôn ẩn sâu bên trong đầu. Thức tỉnh được những ký ức này nói không chừng có thể đánh thức được nhân cách thời còn bé kia.”
“Thức tỉnh trí nhớ sao?” Trần Ca lục lọi trong túi, lấy bức ảnh tìm thấy trong văn phòng của viện trưởng ra, chụp lại rồi gửi cho bác sĩ Cao: “Môn Nam, nhìn tấm hình này đi, đây là phòng bệnh mà mẹ của cậu đã từng ở! Nghĩ đến phòng bệnh số ba trong Khu Nội Trú Số Ba, rồi suy nghĩ tới cánh cửa đã ngăn giữa cậu và mẹ cậu đi!”