Chương 177: Cậu ta vẫn luôn ở trong cửa
“Cánh cửa?” Có sự thay đổi rõ ràng trong giọng nói của Môn Nam, chắc hẳn cậu ta đã nghĩ ra cái gì.
Trần Ca đã gửi tấm ảnh mà Môn Nam cũng có nhưng tấm ảnh đó được cậu ta đặt dưới cùng của ngăn kéo, có mấy cuốn sách đè lên đó.
Trần Ca đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tấm ảnh đó ở nhà trọ Hải Minh, đây là món đồ kỷ niệm duy nhất mà mẹ của Môn Nam để lại cho cậu ta, cho dù không để trong khung hình thì cũng nên cất kỹ mới đúng.
Nhưng biểu hiện của Môn Nam giống như đang cố gắng né tránh, muốn giấu ở chỗ không nhìn thấy được.
Cậu ta không nỡ vứt đi nhưng lại càng không dám đối mặt, đây là điều mâu thuẫn nhất trong lòng cậu ta.
“Anh đã nhìn thấy tấm ảnh này ở đâu?” Giọng nói của Môn Nam hơi khàn, tốc độ nói chậm lại.
Chuyện mà cậu ta luôn muốn trốn tránh lại bị Trần Ca lôi ra, lần này cậu ta không thể tránh được nữa.
“Tôi đang ở chỗ bệnh viện trong tấm ảnh, tôi đã vào phòng bệnh nơi mẹ cậu từng...”
“Nhanh chóng rời khỏi chỗ đó!” Trần Ca còn chưa dứt lời, Môn Nam đã hét lên.
“Rời khỏi? Có vẻ như cậu đã nhớ ra thứ gì đó.”
Bên kia điện thoại im lặng vài giây, giọng nói của Môn Nam vang lên: “Tôi không biết tại sao tôi lại nói vậy, nhưng trực giác nói cho tôi biết rằng chỗ đó rất nguy hiểm.”
“Khu nội trú đã bị khóa, giờ tôi không thể ra ngoài được, nếu không phải do bất đắc dĩ, tôi cũng sẽ không gọi cho hai người.” Trần Ca cầm con dao mổ heo và nhìn chằm chằm vào vết máu vẫn đang lan tới chỗ Trương Nhã: “Đây không phải là chuyện giữa tôi và cậu, những kẻ điên từ bỏ điều trị kia đã trở lại đây cùng với thế giới quan bị bóp méo của mình, họ mất lý trí, điên loạn, giam cầm người sống, cầm rìu và cưa. Cậu có tưởng tượng được họ đã làm gì không?”
“Có người đã bị giết trong bệnh viện?” Giọng nói của Môn Nam không chắc chắn lắm, dường như cậu ta đang liên tục chất vấn bản thân, muốn nói điều gì đó nhưng lại không dám nói ra.
“Tôi có thể khẳng định với cậu rằng không chỉ có một nạn nhân, tôi đã tìm thấy rất nhiều tóc ở đây.” Trần Ca không biết Môn Nam đang do dự điều gì: “Tình hình của tôi cũng rất nguy hiểm, quái vật, bệnh nhân, bọn họ cầm rìu điên loạn truy đuổi tôi, căn bản không thể giao tiếp được.”
Sau một lúc lâu, giọng nói của Môn Nam vang lên trong điện thoại: “Anh muốn tôi giúp anh như thế nào?”
“Đánh thức nhân cách kia trong người cậu! Tôi đang muốn tìm cậu ta!” Màu máu bao phủ, mùi hôi thối trong không khí bắt đầu nồng nặc hơn, như thể con quái vật đang mở to cái miệng hôi thối.
“Anh có thể cho tôi biết lý do tại sao anh tìm cậu ta không?” Giọng nói của Môn Nam trầm xuống, xen lẫn một cảm xúc phức tạp.
Trần Ca trực tiếp ngả bài, anh không muốn làm chậm trễ thời gian thêm nữa: “Tôi muốn đóng cánh cửa phòng bệnh số ba của Khu Nội Trú Số Ba, cách đóng cửa e là chỉ có nhân cách thời thơ ấu của cậu biết. Gọi cậu ta ra đây đi, tôi đã tìm hiểu những chuyện cậu đã gặp phải khi còn nhỏ, tôi hiểu nỗi khổ tâm của cậu, hiểu sự đau khổ của cậu nhưng có một số chuyện các cậu bắt buộc phải đối mặt!”
“Đóng cửa...” Môn Nam dường như đang tự nói với chính mình: “Xin lỗi, sợ là tôi không giúp được anh.”
Môn Nam từ chối dứt khoát, đây là điều mà Trần Ca không ngờ tới: “Tại sao?”
“Bởi vì cậu ta không ở trong người tôi.” Môn Nam hít một hơi thật sâu: “Cậu ta đã nhốt mình trong cửa.”
“Nhân cách thời thơ ấu của cậu ở phía bên kia cửa?” Trần Ca cau mày lại.
“Đúng vậy, thật ra cậu ta mới là nhân cách chính, ký ức của tôi bắt đầu từ sau năm bốn tuổi.” Môn Nam nói một câu làm người khác kinh ngạc: “Nhân cách chính được sinh ra trong bệnh viện tâm thần và coi bệnh tật là bình thường, thế giới của cậu ta khác với mọi người. Trước năm bốn tuổi, cậu ta đã cố gắng thay đổi thành một người bình thường, trụ cột duy nhất của cậu ta là mẹ. Nhưng khi bốn tuổi, cậu ta đã nhìn thấy toàn bộ quá trình mẹ bị giết và đã từ bỏ thế giới bình thường.”
“Có lẽ bởi vì cậu ta chưa bao giờ được thế giới bình thường đối xử tốt nên cậu ta cảm thấy thế giới bình thường mà chúng ta nhận định mới là thực sự bị bóp méo.”
“Cậu ta tự khép mình trong tâm trí, và rồi tôi xuất hiện.”
“Trước giờ cậu ta chưa từng nói chuyện với tôi, mãi đến một ngày, viện trưởng của trung tâm phục hồi chức năng và một bác sĩ họ Trần đến tìm tôi, hy vọng tôi có thể giúp họ đóng cái gọi là “cửa” lại.”
“Lúc đó tôi còn rất nhỏ, cái gì cũng không biết nên đã bị đưa trở lại bệnh viện mà nhân cách chính đã từng sống.”
“Họ đã hỏi tôi rất nhiều câu hỏi kỳ lạ, ngay cả tôi hiện tại cũng không thể trả lời những câu hỏi đó.”
“Họ sắp xếp cho tôi ở phòng bệnh số ba vào ban đêm và tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó.”
“Hình như có thuốc ngủ trong ly nước, tôi ngủ rất say, có thể họ đã nhân cơ hội này để đánh thức nhân cách chính của tôi.”
“Đến khi tôi thức dậy đã là 12 giờ đêm.”
“Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra và thấy mình nằm trên giường nhưng mọi thứ xung quanh đều là màu đỏ như máu. Điều kỳ lạ hơn nữa là nhân cách chính đang đứng bên cạnh tôi.”
“Cậu ta bảo tôi đừng nói với ai về những chuyện này rồi chỉ vào chiếc đồng hồ điện tử ở ngoài hành lang, nói rằng sau này dù có mệt mỏi đến mức nào cũng không được ngủ trước 12 giờ tối.”
“Sau đó cậu ta đưa tôi ra khỏi phòng, còn cậu ta vẫn ở trong đó và đóng cửa lại.”
“Kể từ đó, cậu ta không bao giờ xuất hiện nữa nhưng đôi khi trong đầu tôi sẽ xuất hiện nhiều ký ức không thuộc về mình.”
“Trước đây tôi muốn chôn sâu những chuyện này trong lòng, không nói cho ai biết, vì cho đến bây giờ tôi không chắc đây có phải là những gì tôi tưởng tượng ra không.”
“Tình huống của tôi rất giống với chứng ảo tưởng và tâm thần phân liệt nhưng tất cả những chuyện này quá chân thật. Khi tôi lớn lên, tôi vẫn luôn giằng co với sự nghi ngờ của bản thân, đó là lý do tại sao tôi học chuyên ngành tâm lý học.”
Giọng nói của Môn Nam rất đau khổ, Trần Ca là một người ngoài cuộc cũng có thể nghe ra được sự giày vò của cậu ta.
Cậu ta cải trang thành một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường như hầu hết mọi người đã là một thử thách đối với cậu ta.
“Như vậy thì có thể giải thích được, khó trách ngay cả một con ma gương cũng có thể bắt nạt cậu ta.” Trần Ca cầm điện thoại di động, trong lòng cảm thấy không yên.
“Tình huống Môn Nam nói rất có thể xảy ra, tôi đã làm kiểm tra và phát hiện ra nhân cách thứ ba trong người cậu ta, xuất hiện một cách ngẫu nhiên và bị phân đoạn giống như những ký ức rời rạc.” Bác sĩ Cao nhận lấy điện thoại, ông không hiểu cuộc đối thoại giữa Trần Ca và Môn Nam nên cũng không giúp được gì.
“Vâng, có lẽ cậu ta không nói dối cháu.”
Người duy nhất có thể đóng cửa đã đi vào cửa cách đây mười mấy năm và cánh cửa đó đã đóng lại trong mấy năm, mãi đến khi bệnh viện tâm thần bị đóng cửa vào bốn năm trước thì nó mới mở ra lại, lẽ nào nhân cách chính của Môn Nam trong cửa đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Trong lòng Trần Ca nảy sinh ý định rút lui, tòa nhà này quá kỳ quái dị thường, cho dù có Trương Nhã cũng không đảm bảo an toàn: “Tốt hơn là nên rút lui trước.”
Anh nhìn lên giữa hành lang, âm khí bao trùm, thổi bay cái áo màu máu của Trương Nhã.
Mái tóc đen hòa quyện với màn đêm đâm xuyên qua cơ thể của con quái vật, hai trong số ba con quái vật đã bị xé nát.