Hệ thống nhà ma

Chương 178: Anh cũng rất kiên cường

Chương 178: Anh cũng rất kiên cường

Cơ thể của con quái vật bị xé rách giống như tuyết màu đen rơi xuống hành lang. Trương Nhã đứng trong đó, mái tóc đen nuốt chửng sự oán hận của những con quái vật cao gầy đó, áo đỏ trên người cô càng thêm diễm lệ hơn.
“Hình như cô ta mạnh hơn rồi...” Mí mắt Trần Ca giật giật.
Độ thiện cảm của Trương Nhã với anh đang tăng lên nhanh chóng, lỡ như có một ngày vượt qua định mức nào đó, Trương Nhã không cẩn thận “giết lầm” anh thì biết làm sao?
Cô gái này nhìn có vẻ điềm tĩnh đơn thuần nhưng khi thật sự ra tay thì những kẻ đối đầu với cô ta không bị xé rách cũng bị nuốt chửng, giống hệt kết cục của nhân vật phản diện trong truyện cổ tích.
“Trước mắt nên rời khỏi Khu Nội Trú Số Ba rồi tính tiếp.” Trần Ca chủ động đi về phía Trương Nhã, muốn kêu cô rời khỏi đây.
Lúc này, ba con quái vật chỉ còn lại con có con mắt bị chọc mù còn sống, mình đầy thương tích, mấy khuôn mặt trên cơ thể đang than khóc thê thảm đến Trần Ca cũng không nhìn tiếp được nữa: “Trương Nhã, nó cũng thê thảm lắm rồi, đừng hành hạ nó nữa, giết nó luôn đi. Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, chỗ này không nên ở lại lâu.”
Con quái vật trên mặt đất trừng con mắt duy nhất, sắp khóc ra máu, nó đang cố gắng vùng vẫy muốn thoát khỏi mái tóc đen, mấy khuôn mặt trên cơ thể đều phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Đây có phải là đang kêu cứu không? Mặc kệ nó đi, chúng ta đi thôi!” Trần Ca cầm con dao mổ heo đi được mấy bước mới phát hiện Trương Nhã vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, mái tóc đen quấn quanh đôi chân con quái vật.
Ở phía bên kia hành lang, vô số sợi tơ máu đang quấn quanh phần thân trên của con quái vật như muốn cứu nó.
Mùi hôi thối trong không khí trở nên nồng đậm hơn, khi Trương Nhã và những sợi tơ máu đang giằng co, con quái vật thật sự trong Khu Nội Trú Số Ba từ từ thức tỉnh.
Càng ngày càng có nhiều sợi tơ máu tràn ra từ những khe hở trên tường và sàn nhà, một số đó che phủ phần thân trên của con quái vật, số còn lại tràn xuống chân của Trương Nhã.
“Cái gì đang điều khiển mấy sợi tơ máu này?” Trần Ca nắm lấy con dao mổ heo, muốn qua đó giúp Trương Nhã nhưng còn chưa đến gần thì đã thấy cơ thể cao gầy của con quái vật bị xé làm đôi.
Phần lớn bị bao bọc bởi những sợi tơ máu đã chạy trốn xuống tầng dưới, Trương Nhã chỉ giật được một phần nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Trương Nhã chịu thiệt thòi nhưng theo quan điểm của Trần Ca, khi gặp tình huống như thế này mà có thể giữ được mạng sống đã là không tệ.
Anh đang định thuyết phục Trương Nhã rời đi, còn chưa kịp nói lời nào đã thấy mái tóc đen tuôn ra như thuỷ triều từ phía sau Trương Nhã, bộ đồ đỏ đó lao thẳng xuống tầng dưới!
Những sợi tơ máu dọc đường bị vắt nát, Trương Nhã nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang tầng bốn.
Cơn gió lạnh tràn vào cái miệng đang mở của Trần Ca, anh mất một hai giây để trở lại bình thường: “Vậy mà còn dám đuổi theo?”
Trần Ca nhìn hành lang dài tối tăm sâu thẳm, nhiều cảnh tượng kinh khủng lóe lên trong tâm trí anh, lý trí nói với anh rằng cách tốt nhất bây giờ là thoát khỏi Khu Nội Trú Số Ba, mọi chuyện đã vượt xa mong đợi và đôi khi từ bỏ mới là lựa chọn đúng đắn.
Anh muốn rời đi nhưng Trương Nhã một mình lao vào đó, không chừng sẽ bị lừa vào cánh cửa máu.
Có rất nhiều mối nguy hiểm phía bên kia cánh cửa, ẩn giấu nhiều loại quái vật, rất có thể Trương Nhã sẽ phải chịu thiệt thòi.
Trần Ca càng nghĩ càng sợ hãi, gân xanh trên mặt căng cứng, anh chém mạnh con dao mổ heo lên bức tường: “Một người lỗ mãng! Đúng là một người lỗ mãng!”
Sau khi nói xong, anh nghiến răng, cầm dao lên đuổi theo.
Sau lưng anh, đôi mắt khác màu của con mèo trắng bối rối, người này ngoài miệng thì phàn nàn nhưng chạy còn nhanh hơn người khác, quả nhiên con người đều rất già mồm.
Trần Ca chạy một mạch xuống tầng hai nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Trương Nhã, thấy ngày càng có nhiều vết máu trên tường, anh như đang ngồi trên đống lửa.
“Tất cả các sợi tơ máu trên tầng ba và bốn đã được dọn sạch, nhưng chỉ một phần sợi tơ máu ở tầng hai là bị hư hại, rất có thể Trương Nhã đã gặp phải cản trở ở đây.”
Tầng hai cũng không thấy Trương Nhã, Trần Ca chỉ có thể chạy xuống tầng một.
Trên hành lang đỏ sẫm không một bóng người, Trần Ca đi vào đó một cách cẩn thận: “Không lẽ Trương Nhã đã đi vào trong cửa máu?”
Anh đi đến trước cửa phòng bệnh số ba, cánh cửa vốn được đóng kín nhưng lúc này lại bị mở ra hoàn toàn, rõ ràng là có ai đó đã đi vào.
Trần Ca nhặt cây búa của bác sĩ nát sọ trên mặt đất, anh liếc nhìn ba lô, con gà trống không rõ chết như thế nào và cũng không phát tiếng kêu nào.
“Đứng ở bên ngoài? Hay là đi vào tìm cô ta?” Bên kia cánh cửa không có tiếng động nào, Trần Ca không quyết định được.
Đi vào đó tìm sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm và có thể anh sẽ không thể ứng phó nổi.
Đứng ở bên ngoài, lỡ như Trương Nhã gặp chuyện trong cửa và đợi đến khi con quái vật ra tay thì anh sẽ có rất ít cơ hội sống sót.
Những ngón tay của Trần Ca nắm chặt cánh cửa, anh hít một hơi thật sâu và lấy cây bút bi sắp gãy nát từ trong túi ra.
“Đã qua 12 giờ, tôi muốn sử dụng cơ hội dự đoán của ngày hôm nay.” Trần Ca giơ cây bút thẳng đứng và dừng lại trên chiếc khăn trải giường phồng lên: “Bút Tiên, bây giờ tôi phải làm gì để bảo vệ chính mình và đưa Trương Nhã rời khỏi?”
Bút Tiên không hề suy nghĩ, viết hai chữ trên chiếc khăn trải giường: Vào cửa.
“Cô trả lời nhanh quá vậy? Nghiêm túc chút đi!”
Trần Ca cất cây bút bi đi, nhìn cánh cửa và cuối cùng đưa ra quyết định.
Anh lấy điện thoại ra, pin chỉ còn lại một chút, anh tranh thủ thời gian nói với Môn Nam: “Không phải cậu đã nói rằng có một số ký ức trong đầu không thuộc về cậu sao? Trong những ký ức đó có cảnh đỏ như máu nào không?
“Có.”
“Cậu nhớ kỹ lại những ký ức không thuộc về cậu và cho tôi biết có gì cần phải chú ý trong cảnh đỏ như máu không.” Lần này Trần Ca thật sự phải làm bằng bất cứ giá nào, không có Trương Nhã thì anh đã bị con quái vật chiếm giữ thân xác, vả lại sau này còn cần Trương Nhã giúp đỡ trong rất nhiều tình huống.
“Những ký ức thêm đó có rất ít cảnh liên quan đến màu đỏ máu và chỉ có một số thứ xảy ra ở cùng một cảnh.” Môn Nam suy nghĩ một lúc: “Đó là một phòng đơn bị đóng kín, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa, không gian rất hẹp và đặt một chiếc giường gỗ. Mép giường có cọng dây đai, một số máy móc để ở đầu giường giống như phòng trị liệu sốc điện.”
“Trị liệu sốc điện?”
“Đúng, lâu lâu trong trí nhớ sẽ xuất hiện một đoạn ký ức có nhiều con quái vật vào phòng đó, chúng buộc cọng dây vào giường và nhỏ tiếng nói chuyện với nhau, dường như đang nói không được đánh thức nó.” Khi nghĩ đến những chuyện này, đầu của Môn Nam giống như bị kim đâm, giọng cậu ta hơi đau khổ: “Tôi không nhìn thấy rõ mấy con quái vật đó nhưng chỉ thấy trong số đó có một con có khuôn mặt như bị hủy dung và con quái vật bị hủy dung đó từng nhắc đến một cái tên, cách phát âm giống như là… Ngô Phi.”
Kẻ bị hủy dung và Ngô Phi đều là bệnh nhân ở Khu Nội Trú Số Ba, họ sống ở phòng số mười và phòng số chín, là những bệnh nhân nguy hiểm nhất trong bệnh viện này.
“Còn có gì khác phải chú ý không?” Trần Ca đứng ở cửa và chuẩn bị mọi thứ.
“Có một chuyện tôi không chắc lắm, mười mấy năm trước, hình như nhân cách chính đã từng nói với tôi trước khi rời đi. Nếu có một ngày tôi muốn tìm gặp cậu ta, sau khi vào căn phòng đỏ như máu sau cánh cửa thì tuyệt đối không được mở miệng nói chuyện.”
“Được, tôi biết rồi.”
Trần Ca ngậm miệng, bỏ điện thoại di động vào túi, cầm cây búa của bác sĩ nát sọ và dao mổ heo, bước vào bên trong cánh cửa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất