Chương 179: Nhân cách chính
Hít thở trở nên khó khăn như đang đi vào làn sương mù dày đặc, cơ thể dường như ướt sũng và mọi thứ trước mắt anh được bao phủ bởi một lớp máu mỏng.
Đây có phải là thế giới đằng sau cánh cửa?
Trần Ca nhớ lời dặn dò của Môn Nam, anh không mở miệng nói chuyện, cầm con dao mổ heo và cây búa của bác sĩ nát sọ nhìn xung quanh.
Vách tường, sàn nhà, cách bài trí đồ đạc ở phòng bệnh số ba đều giống như thế giới bên ngoài cánh cửa.
Anh quay đầu lại nhìn, tim đập nhanh hơn.
Cửa phòng số ba vẫn đang mở nhưng cảnh bên ngoài không giống cảnh hành lang ở hiện thực.
Khác biệt rất lớn, đó là một hành lang sạch sẽ và gọn gàng, không có vật dụng linh tinh nào.
Khăn trải giường và người giả trên mặt đất đều không còn nữa, khu nội trú đằng sau cánh cửa như được ai đó cố ý dọn dẹp.
Trần Ca lặng lẽ đến gần cánh cửa, anh đưa tay ra khỏi cửa nhưng cánh tay không bị biến mất, hình như cánh cửa đó là một chiều!
Không được nói chuyện nên Trần Ca muốn gọi Trương Nhã cũng không được, anh làm liều bước ra khỏi phòng bệnh số ba, vừa ló đầu ra thì anh đã thấy có người bên ngoài hành lang.
Không phải là một con quái vật như trong tưởng tượng, cũng không phải là người sống hay xác chết mà là một người giả được làm từ gối và khăn trải giường.
Chúng nó đứng thẳng một bên hành lang như con bù nhìn, mặt vẽ biểu cảm đờ đẫn, cười ngốc nghếch, không thể phân biệt là hạnh phúc hay đau khổ.
Tại sao thế giới bên trong cánh cửa có thứ này?
Ban đầu Trần Ca nghĩ rằng mấy người giả bị ném trong khăn trải giường chỉ là một trò chơi khăm nhưng sau khi nhìn thấy chúng ở thế giới bên trong cánh cửa, Trần Ca đã thay đổi suy nghĩ.
Y tá cho bệnh nhân uống thuốc vào mỗi tối, thậm chí bà ta còn có một cuốn sổ ghi chép đặc biệt để ghi lại tên của từng bệnh nhân và lưu giữ ca bệnh của họ.
Điều quan trọng nhất là những bệnh nhân này đã qua đời trong hiện thực và rất có khả năng những người giả trước mặt này là nơi chứa tàn niệm của họ.
Tàn niệm yếu hơn lệ quỷ rất nhiều nhưng khi số lượng của tàn niệm gấp mấy chục lần thì có lẽ lệ quỷ cũng không thể chống đỡ nổi.
Khi Trần Ca đánh giá mấy người giả, người giả vốn đang cúi đầu xuống dường như cảm thấy có gì đó, cơ thể chuyển động và các đặc điểm trên khuôn mặt ngớ ngẩn như nét vẽ của một đứa trẻ liếc nhìn Trần Ca.
Trần Ca đứng trước cửa phòng số ba, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi.
Cơ thể của người giả bắt đầu di chuyển chầm chậm, Trần Ca cũng giơ con dao mổ heo lên.
Cả hai ngày càng gần hơn nhưng người giả không có hứng thú với Trần Ca, nó lắc lư cơ thể đi về phía bên kia hành lang.
Không có mục đích cũng không có chuyện gì cần làm, nó bước đi một cách vô tri vô giác và dừng lại dựa vào tường khi mệt mỏi giống như một con rối.
Trần Ca đã từng nhìn thấy rất nhiều tàn niệm, nguyên nhân hình thành tàn niệm là vì nỗi ám ảnh quá sâu không thể quên nên mới ở lại nhân gian.
Nhưng các tàn niệm trong cơ thể người giả lại khác hoàn toàn, dường như nó bị thiếu mất trí nhớ hoặc đã hoàn toàn đóng cửa trái tim và khóa linh hồn của mình vào tâm trí.
Những người giả không tấn công Trần Ca, đương nhiên Trần Ca sẽ không kiếm chuyện ra tay trước với chúng nó, anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng số ba và kiểm tra hai bên bức tường.
Có những vết xước rõ ràng trên bức tường được bao phủ bởi màn sương màu máu, chắc là Trương Nhã đã để lại.
Anh đi theo dấu vết đó lên tầng hai, khoảnh khắc anh bước ra khỏi cầu thang, suýt chút nữa Trần Ca đã phát ra âm thanh.
Những người giả đang lắc lư đi trên hành lang tầng hai, chúng nó bước đi một cách vô mục đích và không hứng thú với mọi thứ xung quanh.
Số lượng rất nhiều, một số người giả ngã dưới đất, có những vết xước trên cơ thể, có lẽ Trương Nhã đã đi xuyên qua mấy con này.
Trần Ca không chút do dự đi thẳng lên tầng hai.
Anh đi bộ giữa một đám người giả vô tri vô giác, có một cảm giác kỳ lạ như thể anh mới là thứ khác loài.
Nếu như xung quanh mình đều là bệnh nhân thì người bình thường có nghĩ rằng bản thân mới là kẻ bị điên không?
Tình trạng của anh lúc này không được tốt, càng tiến về phía trước càng khó thở, cơ thể trở nên nặng hơn như thể bị ném xuống biển rồi dần dần chìm xuống.
Nhưng may mắn là không ai tấn công anh, Trần Ca thuận lợi đến cuối hành lang tầng hai, những vết xước do mái tóc đen để lại cũng biến mất ở đây.
Có một phòng đơn đặc biệt ở nơi cuối tầng hai, trong thế giới thực Trần Ca chưa kịp kiểm tra tới đây đã bị y tá đuổi theo trốn xuống tầng một, và phòng đơn bị anh bỏ qua chính là phòng trị liệu sốc điện.
Anh đẩy mở cửa, hình ảnh bên trong không giống như trong tưởng tượng của anh.
Chỉ có một chiếc giường bệnh trong phòng trị liệu sốc điện, một cậu bé bốn năm tuổi bị trói trên giường.
Trần Ca đi đến cạnh giường, so sánh với tấm ảnh, anh có thể chắc chắn rằng đứa bé này chính là Môn Nam thời thơ ấu.
Tại sao cậu ta lại ở đây?
Trong lòng Trần Ca xuất hiện một thắc mắc, liên tưởng đến những đoạn ký ức Môn Nam để lại, Trần Ca đã có một suy đoán táo bạo.
Nhân cách chính của Môn Nam chắc chắn đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn ở thế giới bên trong cánh cửa. Sau khi cậu ta gặp chuyện thì không còn ai giữ cửa nên cánh cửa máu đó mới bắt đầu mất kiểm soát.
Những vết xước do tóc của Trương Nhã biến mất ở đây, chứng tỏ Trương Nhã đã đến nơi này nhưng không có dấu vết đánh nhau trong phòng.
Trần Ca không biết sau đó Trương Nhã đã đi đâu nhưng anh đã tìm thấy nhân cách chính của Môn Nam nên có ý định sẽ ra tay với nhân cách chính của Môn Nam trước, chỉ cần anh có thể đánh thức đứa bé này thì anh có thể hiểu rõ về thế giới đằng sau cánh cửa hơn, và cũng có thêm một sự giúp đỡ.
Tình huống lý tưởng nhất sẽ là như vậy nhưng thực tế sẽ xảy ra chuyện gì thì anh cũng không rõ nên chỉ có thể đánh cược một lần.
Trần Ca cắt cứt dây đai trên người cậu bé bằng con dao mổ heo, nhẹ nhàng lay người Môn Nam.
Không biết cậu bé đang ngủ say hay rơi vào trạng thái hôn mê, dù Trần Ca có lay cỡ nào thì cậu ta vẫn nhắm chặt mắt.
Không thể nói chuyện trong thế giới màu máu này, Trần Ca dùng thử mọi cách cũng không đánh thức được cậu bé.
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu bé, não anh đang chuyển động với tốc độ rất nhanh.
Người đứng sau chuyện này không giết chết cậu bé mà chỉ trói cậu bé trong phòng trị liệu sốc điện, cho thấy cậu bé vẫn còn có ích với hắn ta, đối phương sẽ không đứng nhìn cậu bé chết mà không làm gì.
Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu, Trần Ca lặng lẽ giơ con dao mổ heo qua đầu, anh làm động tác giả chém xuống mấy lần, con ngươi của anh nhìn chằm chằm vào ván giường cạnh cổ cậu bé, bất ngờ đâm xuống!
“Cạch!”
Mũi dao chưa chạm vào ván gỗ, cách cậu bé một, hai centimet có một bàn tay đầy lông nắm lấy con dao mổ heo của Trần Ca.
Trần Ca đã luôn cảnh giác xung quanh nhưng anh vẫn không biết bàn tay này chui ra từ chỗ nào.
Anh dứt khoát rút con dao rồi kéo dài khoảng cách, nhìn rõ toàn bộ con quái vật.
Không có cơ thể, con quái vật đó là một bàn tay bị gãy.
Bàn tay này đang bảo vệ cậu bé khỏi bị thương, để thử thăm dò nó một lần nữa, Trần Ca tấn công cậu bé một lần nữa.
Mỗi nhát dao của anh đều sẽ bị bàn tay gãy bắt được, với số lần đâm xuống ngày càng nhiều, bàn tay gãy dần dần xuất hiện những vết xước. Khi Trần Ca nghĩ rằng bàn tay gãy không thể chống đỡ được nữa và nó muốn chạy trốn thì khăn trải giường trên giường gỗ bị vén lên, vô số bàn tay gãy chui ra ngoài.
Động tĩnh của cuộc chiến hai bên trở nên lớn hơn, khoảng mười mấy giây sau, mí mắt của cậu bé vẫn đang ngủ say khẽ chớp.