Hệ thống nhà ma

Chương 180: Thế giới trong mắt cậu ta

Chương 180: Thế giới trong mắt cậu ta

Cậu bé tỉnh rồi?
Không biết có bao nhiêu bàn tay gãy giấu dưới gầm giường, có thể sẽ có những con quái vật khác ở ngoài cửa, Trần Ca không dám trì hoãn quá lâu, anh mạo hiểm bị thương cầm dao lao thẳng vào mấy bàn tay gãy, nắm lấy cậu bé đang nằm trên giường bệnh.
Lưỡi dao áp vào cổ cậu bé, người Trần Ca dựa vào tường và quan sát xung quanh.
Anh không biết lý do tại sao những bàn tay gãy này ngăn cản anh làm hại Môn Nam, nếu họ quan tâm đến sự an toàn của Môn Nam thì tại sao lại trói cậu ta vào giường bệnh?
Nhiệm vụ tập luyện tối nay đã hoàn toàn mất kiểm soát khi anh bước vào cửa, Trần Ca không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ với anh.
Anh siết chặt con dao trong tay, điều duy nhất anh có thể làm vào lúc này là đánh thức Môn Nam, đứa bé trước mặt anh là tất cả hy vọng để phá vỡ cục diện này.
Lưỡi dao gần như cắt rách làn da của cậu bé, bàn tay gãy ngừng tấn công giống như có người đang kiểm soát chúng, mấy bàn tay chạy đến trước cửa và gõ cửa.
Tiếng gõ cửa dày đặc khiến Trần Ca thấy khó chịu.
Anh nhớ kỹ lời dặn dò của Môn Nam, anh không dám nói câu nào sau khi bước vào cửa, thậm chí bước đi cũng không dám quá lớn tiếng.
Lúc này tiếng gõ cửa đã truyền đi rất xa, hoàn toàn phá vỡ sự im lặng của thế giới đằng sau cánh cửa.
Trần Ca có dự cảm xấu, anh hơi hoảng loạn, sau một lúc, một ông già cao lớn xuất hiện ở cửa phòng trị liệu sốc điện.
Người đó cao một mét tám, tóc lấm tấm bạc, mặc đồng phục bác sĩ, điều quan trọng nhất là bộ đồng phục bác sĩ trên người ông ta ướt đẫm máu và đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ.
Khuôn mặt tái nhợt, Trần Ca nhìn ông già, trong đầu xuất hiện hai từ - áo đỏ.
Môn Nam liên tục nhắc nhở không được phát ra âm thanh, có lẽ là để tránh thứ này. Bây giờ con quái vật đã xuất hiện nên Trần Ca không cần phải quá cẩn thận.
“Không ngờ tới sẽ có ai khác vào đây ngoài tôi.” Ông già mặt mũi hiền lành, nhìn có vẻ hoà nhã dễ gần, tất nhiên là phải phớt lờ cái áo màu máu: “Chỗ này không phải là chỗ cậu nên đến, để cậu bé kia xuống và nhanh chóng rời khỏi đây đi.”
Trần Ca vẫn không nhúc nhích, cậu bé là con át chủ bài trong tay anh, tuyệt đối không thể từ bỏ một cách dễ dàng.
Lưỡi dao dí sát vào cổ cậu bé, anh nhìn chằm chằm vào ông già ở cửa, càng nhìn càng cảm thấy đáng sợ.
Bàn tay của ông lão hơi bất thường như vừa bị thứ gì đó đâm mạnh, gương mặt ôn hoà đó cũng có vấn đề, nhìn không có sức sống của người sống mà như được Liệm Dung ra.
Ông già này đã chết từ rất lâu.
Có lẽ vì có kỹ năng thiên phú Liệm Dung, Trần Ca lập tức đưa ra phán đoán của mình.
Ông già thấy Trần Ca không nói gì, vẻ mặt vẫn không thay đổi, tiến tới một bước muốn đi vào phòng.
Phát giác được hành vi của ông ta, Trần Ca ấn mạnh lưỡi dao xuống, mí mắt của cậu bé khẽ giật giật như thể cảm thấy đau và mơ hồ có dấu hiệu tỉnh dậy.
“Đừng làm cậu bé bị thương.” Ông già dừng lại, nói một câu sâu xa: “Nếu có chuyện gì xảy ra với đứa bé này thì cậu sẽ không bao giờ có thể trở về.”
Ông ta vung tay lên, những bàn tay gãy đó chui xuống dưới gầm giường, Trần Ca thấy vậy bèn tránh xa giường bệnh.
“Nhìn cậu có vẻ rất căng thẳng, thả lỏng một chút đi.” Giọng nói của ông già rất đáng tin cậy, giống như khi anh nói chuyện với bác sĩ Cao đều sẽ bất giác cảm thấy yên tâm, không biết do đã sử dụng ám thị tâm lý hay kỹ năng nói chuyện khác.
“Ở nơi này, người duy nhất có thể giao tiếp với cậu là tôi và người duy nhất có thể giúp cậu cũng là tôi.”
Trần Ca không nói một lời thừa thải với ông già, giơ cây búa của bác sĩ nát sọ bằng một tay và chỉ ra bên ngoài cánh cửa.
“Cậu muốn ra ngoài sao?” Ông già khẽ lắc đầu: “Cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào nhưng đứa bé thì không được, cậu ta bắt buộc phải ở trong căn phòng này.”
Phòng trị liệu sốc điện là phòng cách âm tốt nhất trong khu nội trú, hoàn toàn bị đóng kín và được gắn tấm cách âm. Bất kể có chuyện gì xảy ra bên trong, người bên ngoài cũng không thể nghe thấy động tĩnh.
Bị một con lệ quỷ áo đỏ chặn cửa, trong lòng Trần Ca sốt ruột, anh cũng rất cứng rắn, cánh tay dùng sức nhấn lưỡi dao xuống thêm ba phần.
Khuôn mặt ông già khẽ co giật nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường: “Tôi không phải đang uy hiếp cậu, hy vọng cậu có thể bình tĩnh nghe tôi nói hết rồi mới đưa ra quyết định.”
Giọng ông ta thay đổi: “Nói ra có thể cậu không tin nhưng bây giờ chúng ta đang sống trong cơn ác mộng của đứa bé này, nếu cậu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay thức tỉnh thì chúng ta sẽ bị chôn vùi ở đây mãi mãi.”
“Cơn ác mộng?” Đây là lần đầu tiên Trần Ca nói chuyện từ khi bước vào thế giới bên trong cánh cửa. Sau đó, anh cẩn thận quan sát phản ứng của ông già và kiểm tra cơ thể của bản thân một lượt, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì không có gì bất thường.
“Không sai, đứa bé này lớn lên trong một bệnh viện tâm thần. Vì nhiều lý do, cậu ta đã thiết lập một thế giới quan điên rồ bệnh hoạn.” Câu nói tiếp theo của ông già khiến Trần Ca thay đổi sắc mặt: “Chắc hẳn cậu đã nhìn thấy những người giả làm từ gối và khăn trải giường, chúng nó tượng trưng cho những bệnh nhân đang được điều trị tại bệnh viện trong mắt cậu bé. Từ từ tê liệt do tác dụng phụ của thuốc, giống như một người giả, mất hết mọi khát khao, mỗi ngày đều hốt hoảng mơ hồ.”
“Đây đều là do cậu ta tưởng tượng ra sao?” Trần Ca nhìn về hướng giường bệnh: “Ông giải thích thế nào về những bàn tay gãy đó? Ngoài đời thực không có chúng.”
“Bàn tay gãy được giấu dưới gầm giường là biểu hiện về nỗi sợ hãi của đứa bé. Khi còn rất nhỏ, vì đứa bé này không nghe lời, một bác sĩ đã cố tình hù dọa cậu ta, nói rằng dưới gầm giường của mỗi đứa bé đều có một bàn tay gãy lông lá xù xì. Nếu đứa bé đó quậy phá bướng bỉnh thì bàn tay gãy đó sẽ túm lấy mắt cá chân của đứa bé và kéo xuống gầm giường vào nửa đêm. Vì câu chuyện này, bàn tay gãy đã trở thành biểu tượng của nỗi sợ hãi trong cơn ác mộng.” Ông già thản nhiên nói.
“Ngoài ra còn có một con quái vật cao gầy trong cơn ác mộng thích đứng trên vai người khác. Đó là biểu hiện của sự ham muốn, ban đầu nó có chiều cao như một người bình thường nhưng khi nó nhảy lên trên cơ thể những người khác nhau và chiếm đoạt mọi thứ của người đó thì cơ thể của nó sẽ ngày càng dài ra. Ham muốn không bao giờ có giới hạn, khi ham muốn ngày một tăng, nó sẽ ngày càng trở nên xấu xí hơn.”
“Có rất nhiều ví dụ tương tự như vậy, mọi thứ trong thế giới này đều xuất phát từ tiềm thức của đứa bé.”
Trần Ca không thể biết được ông già có đang nói dối hay không, anh luôn cảm thấy ông già này cũng là một kẻ điên.
“Tôi biết điều này rất khó tin nhưng đây là sự thực. Bộ não con người có 150 tỷ tế bào thần kinh, 95% trong số đó luôn trong trạng thái không được sử dụng. Nếu chúng ta so sánh bộ não của con người với một tảng băng trôi, phần nổi trên mặt nước chính là ý thức nhưng chỉ chiếm 5%, cái thực sự không biết chính là phần chìm sâu dưới đáy biển của tiềm thức.”
“Bộ não của người trưởng thành đã trưởng thành nhưng đứa bé thì khác. Từ 0 đến 3 tuổi là khi não của bé phát triển nhanh nhất, cũng là lúc tiềm thức tĩnh lặng, ý thức nảy mầm.”
“Nếu trong khoảng thời gian này, tư duy quan niệm của cậu ta liên tục bị phá vỡ, bộ não liên tục bị kích động thì tiềm thức sẽ phát triển mạnh mẽ, thậm chí thay thế ý thức bình thường.”
Nói thẳng ra, Trần Ca không hiểu hết những gì ông già nói, anh luôn cảm thấy rằng ông già đang nói dối như muốn che đậy điều gì đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất