Hệ thống nhà ma

Chương 18: Livestream nhà ma

Chương 18: Livestream nhà ma

Trong nhà trọ Bình An này, người duy nhất có độ tuổi phù hợp chính là ông lão ở trong căn phòng của chủ nhà trọ, cái ông lão mà ngay cả ăn uống cũng gặp khó khăn kia.
“Không hợp lý, nếu kết hợp với tin tức thì chủ của căn nhà trọ này phải là một ông lão, thế nhưng chủ nhà trọ đón tiếp mình lại là một người trung niên.” Trần Ca đứng dậy, áp sát tai vào tường nghe lén.
Tiếng ti vi ở phòng bên cạnh rất lớn, nhưng lại là âm thanh quảng cáo không có một chút ý nghĩa nào.
“Bình thường khi xem ti vi, nếu gặp quảng cáo thì không phải nên đổi kênh khác sao? Nhưng mà bọn họ đã xem quảng cáo đến mấy phút luôn rồi.” Trần Ca áp tai vào sát tường: “Chắc chắn là mình đã bỏ sót chuyện gì đó.”
Anh tập trung suy nghĩ, nhớ lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi một lượt: “Sau khi mình vào phòng thì nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng bát cơm rơi vỡ, sau đó chủ nhà bắt đầu mắng nhiếc ông lão kia, tiếp đó tiếng ti vi đột ngột to lên... Ông lão ngồi trên xe lăn không có cách nào di chuyển được, người tăng âm lượng lên chắc chắn là chủ nhà trọ, nhưng tại sao ông ta phải làm như vậy nhỉ?”
Trần Ca híp mắt lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ: “Có phải chủ nhà trọ ngược đãi ông lão không? Dùng âm thanh của ti vi để che giấu tiếng đánh đập?”
Anh càng nghĩ càng cảm thấy có lý: “Mình mới vừa vào phòng, phòng sát vách lập tức vang lên tiếng bát cơm vỡ. Thời gian quá trùng hợp, có phải là do ông lão cố ý làm vỡ hay không? Dù sao thì theo như lẽ bình thường, chỉ vỡ có một cái bát thôi mà, chủ nhà trọ không cần phải tức giận đến như vậy chứ. Đúng thế! Ông ta đang sợ hãi, sợ ông lão thu hút sự chú ý của mình.”
“Nhưng tại sao ông ta lại phải lo sợ? Tại sao ông lão lại cần tìm người giúp đỡ?”
Trong đầu Trần Ca chợt xuất hiện một tia sáng, anh nhớ đến một chi tiết. Do quá kích động nên khi chủ nhà trọ mắng nhiếc ông lão, ông ta đã dùng một vài tiếng của địa phương khác.
“Cả nhà ông lão đều là người Cửu Giang, chủ nhà trọ này lại là người vùng khác, hẳn là không có quan hệ máu mủ ruột rà gì với ông lão mới phải.”
“Dựa theo lẽ thường mà nói, ông lão không thể nào giao nhà trọ của mình cho người ngoài quản lý, trừ khi người đàn ông thọt chân kia tu hú chiếm tổ chim khách, bắt ép ông lão! Nếu quả thật là như vậy, thân phận của người đàn ông kia có thể là hộ lý nổi lòng tham, hoặc là kẻ trộm lẻn vào nhà trộm cắp, cũng có thể là hung thủ giết người mấy năm trước!”
Nghĩ kỹ thì đáng sợ thật đấy!
Trần Ca siết chặt nắm tay: “Chẳng trách ông ta lại đột nhiên chạy đến cửa phòng mình nghe lén, thì ra là có tật giật mình.”
Mồ hôi anh chảy đầm đìa trên trán. Suy luận như thế này có phần quá sức đối với Trần Ca, anh chưa từng học trinh sát hình sự và suy luận logic một cách bài bản, chỉ có thể tự suy luận từng chút từng chút một.
“Bây giờ nên làm gì đây? Vọt thẳng sang phòng bên cạnh, dùng búa đa năng đập chết ông chủ nhà trọ kia hả? Không được, làm vậy quá lỗ mãng, lỡ mà suy luận sai lầm thì hậu quả khó mà lường được.”
Trần Ca cầm búa trong tay, đút dao gọt trái cây trong áo, đi tới đi lui trong phòng.
“Hay là tìm cơ hội xác định lại đã nhỉ? Cũng không được, lỡ đánh rắn động cỏ thì biết làm thế nào? Hung thủ có thể có đồng bọn, một mình mình khó mà đấu lại cả một đám người, lỡ mà bị bọn họ chú ý tới thì tình hình của mình sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.”
“Hiện giờ mình không hề có bất cứ một chứng cứ nào, tất cả chỉ là suy luận suông. Huống chi mục đích quan trọng nhất của mình khi đến đây là tìm được hung thủ của vụ thảm sát bốn năm trước...”
Trần Ca lại buồn bực. Một lát sau, tiếng ti vi ở phòng bên cạnh đột nhiên im bặt, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Anh lặng lẽ mở cửa phòng, ngồi xổm xuống đất, nhìn vào khe cửa phòng cách vách. Bên trong tối đen như mực, ngay cả đèn cũng đã tắt ngấm.
“Mới hơn tám giờ mà đã đi ngủ rồi sao?” Trần Ca cầm cây búa ngồi xổm ở trước cửa phòng chủ nhà trọ, anh chợt phát hiện dáng vẻ của mình sẽ gây hiểu lầm cho người khác nên vội vàng quay lại nhìn thử. Sau khi thấy không có ai, anh mới cất búa vào trong ngực, quay lại phòng của mình.
“Chỉ suy luận dựa trên tin tức trên mạng cũng không được chính xác, phải chi bây giờ có người chuyên nghiệp phân tích giúp mình thì tốt biết mấy.” Trần Ca nằm trên giường, lấy điện thoại di động của mình ra. Ngoại trừ Từ Uyển ra, dường như anh chưa từng liên lạc với những người khác trong danh bạ.
“Làm người mà làm thành như mình cũng hay thật đấy.”
Trần Ca suy nghĩ cả buổi. Trong số những người anh từng tiếp xúc, người duy nhất có liên quan đến việc điều tra vụ án chính là cậu nhóc xui xẻo bị dọa ngất kia, Hạc Sơn.
“Chắc là pháp y sẽ giỏi hơn mình một tí.” Anh mở trang TikTok cá nhân của mình lên, vừa mới đăng nhập đã thấy có thông báo hơn mười tin nhắn mới.
Anh mở thử một tin nhắn ra xem, không ngờ lại là do một người quản lý phòng làm việc của một trang web gửi đến, muốn mời anh tham gia.
“Người này định tìm ngôi sao à?” Bây giờ Trần Ca không rảnh quan tâm, anh cắm cúi tìm ID của Hạc Sơn, không để ý đến việc đó nữa.
Ai ngờ đâu, một lát sau phòng làm việc kia lại gửi tin nhắn đến.
“Có ở đây không? Chúng tôi đã xem video của anh rồi, rất có tiềm lực, anh có dự định hợp tác với chúng tôi không?”
“Chúng tôi có thể liên hệ với streamer của mình để dẫn dắt anh, giúp anh nổi tiếng hơn.”
“Làm việc một mình rất khó đạt được kết quả, hầu hết các streamer trên trang web đều liên kết với nhau, anh có thể cân nhắc suy nghĩ.”
“Có ở đây không?”
Hàng loạt tin nhắn hiện ra làm Trần Ca bực cả mình, anh đang đấu trí đấu dũng với tên sát nhân điên cuồng năm năm trước đấy, đâu rảnh tham gia phòng làm việc gì gì đó. Thế là anh nhắn lại cho người kia hai chữ: “Không có.”
“Ha ha, người trẻ tuổi nóng tính quá. Anh cứ thử cân nhắc phòng làm việc của chúng tôi đi, anh chỉ cần gắn thêm logo của phòng làm việc chúng tôi trong các clip của anh, chúng tôi sẽ cung cấp con đường tốt nhất cho anh, để càng nhiều người nhìn thấy anh hơn nữa.”
“Xin lỗi, nhưng tạm thời tôi không có hứng thú.” Trần Ca cảm thấy mình là người rất lễ phép, nếu người khác ở trong hoàn cảnh tương tự, có lẽ đã mắng người kia vài câu, sau đó kéo thẳng vào danh sách đen luôn rồi.
“Các clip của anh rất có thể sẽ trở nên nổi tiếng, nhưng anh phải hiểu rõ đây chỉ là có khả năng mà thôi. Mỗi ngày trên trang web đều có hàng triệu video ngắn được đăng tải, anh chỉ là hơi may mắn một chút thôi. Người hiện đại luôn đuổi theo những loại giải trí nhanh gọn, họ không đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Trên thế giới này, mỗi phút mỗi giây đều sẽ xuất hiện những thứ càng hấp dẫn và bất ngờ hơn, nếu như không cố gắng hoạt động, không bao lâu sau video của anh sẽ rơi vào quên lãng.”
“Ngày mai rồi nói đi, bây giờ tôi bận lắm.” Trần Ca đã tìm được ID của Hạc Sơn.
“Còn có chuyện gì bận hơn chuyện kiếm tiền hay sao? Nếu như anh thực sự không bằng lòng, chúng ta có thể đổi cách hợp tác khác, chẳng hạn như chúng tôi dùng tiền mua cách anh quay phim...”
Trần Ca không nói nhảm với anh ta nữa, kéo thẳng vào danh sách đen, sau đó nhắn tin cho Hạc Sơn.
Không ngờ là chưa đến một giây sau, Hạc Sơn đã trả lời lại ngay: “Lão đại, tôi vẫn đang chờ anh đăng video mới đó!”
“Cậu chờ một chút đã, tôi có một vấn đề quan trọng muốn hỏi cậu.” Trần Ca hỏi số điện thoại của Hạc Sơn, sau khi gọi điện, anh thấp giọng kể lại mọi chuyện cho cậu ta nghe.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất