Chương 181: Cậu đánh thức quỷ dữ rồi
Tổng kết lại theo lời của ông lão thì chính là, thế giới đằng sau cánh cửa thực ra chỉ là một cơn ác mộng của nhân cách chủ Môn Nam.
Đợi đến khi cậu ta tỉnh lại, con đường liên kết thế giới này và hiện thực sẽ có khả năng bị khép lại, còn có thể biến mất ngay lập tức.
Nếu trong căn nhà ma của Trần Ca không xuất hiện “cánh cửa”, có lẽ anh sẽ đồng ý với lời ông lão nói, nhưng cả hai nơi khác nhau đều xuất hiện “cánh cửa”, đây tuyệt đối không phải chỉ dựa vào một cơn ác mộng của một cậu bé là có thể giải thích rõ ràng được.
Trần Ca không tiết lộ việc nhà ma của mình cũng xuất hiện “cánh cửa”, anh nhìn ông già, hỏi một vấn đề khác.
“Ông nói đây là ác mộng của cậu bé, mỗi một thứ bên trong đều do tiềm thức của cậu ta hiện ra, vậy ông có thể nào nói cho tôi biết, ông đóng vai trò gì trong cơn ác mộng này? Hoặc là ông tượng trưng cho cái gì trong cơn ác mộng của cậu ta?”
Biểu cảm trên khuôn mặt ông lão trở nên cứng nhắc, có điều ông ta không trốn tránh vấn đề: “Tôi và cậu giống nhau, đều đi vào từ bên ngoài cơn ác mộng. Chúng ta là người ở bên ngoài, cho dù có ở trong cơn ác mộng cũng đóng vai chính bản thân mình.”
“Đóng vai chính bản thân mình?” Trần Ca đi vào từ thế giới bên ngoài, thân thể tướng mạo không có bất kì thay đổi nào.
Trên người ông lão không có chút sức sống nào cả, điều càng làm Trần Ca chú ý hơn chính là bộ quần áo bác sĩ thấm đẫm máu tươi trên người ông ta kia.
Trần Ca đảo mắt nhìn bộ quần áo, trong đầu loé lên một suy nghĩ.
Có khi nào lúc ông lão bước vào thế giới này đã mặc chiếc áo khoác đó? Rốt cuộc ông ta đã làm gì mới có thể khiến một chiếc áo khoác trắng nhiễm đỏ?
Từ lần đầu tiên nhìn thấy ông lão, trong lòng Trần Ca đã có một số suy đoán.
Viện trưởng của Khu Nội Trú Số Ba mất tích vào mấy năm trước, đến bây giờ vẫn chưa được tìm thấy, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Mà ông lão ở trước mặt, cho dù là tuổi tác hay khí chất đều rất giống với viện trưởng, vì thế anh đoán lúc đầu viện trưởng không hề mất tích, mà có lẽ là do nguyên nhân nào đó nên đã tiến vào thế giới phía sau cánh cửa.
Anh đã xem qua vài bức thư viện trưởng để lại kia, trong bức thư cuối cùng, quả thật viện trưởng đã biểu hiện ra sự hiếu kì của mình đối với thế giới phía sau cánh cửa.
Có điều cũng chính vì anh đã xem thư của viện trưởng nên ấn tượng của anh đối với viện trưởng rất tốt, vì thế anh thật sự không có cách nào xem vị viện trưởng già trong tưởng tượng của mình và lệ quỷ áo đỏ trước mắt này thành cùng một người.
Trần Ca lắc đầu xua đi những suy nghĩ trong đầu, anh bình tĩnh trở lại.
Sự hiểu biết của anh đối với vị viện trưởng già chỉ thông qua vài bức thư do viện trưởng tự viết kia thôi.
Bất kì ai viết thư cho người khác đều sẽ không bôi xấu bản thân mình, vì thế viện trưởng già trong mấy bức thư thể hiện ra vốn không nhất định là viện trưởng thật.
Anh nghĩ tới phòng trị liệu sốc điện, Khu Nội Trú Số Một đông đúc bẩn thỉu cùng với Khu Nội Trú Số Hai thà bỏ trống cũng không cho người ở, Trần Ca khẽ hít thở, bắt đầu cẩn thận gấp bội.
“Cậu đã nghe rõ lời tôi nói rồi chứ? Tuyệt đối đừng đánh thức thằng bé. Buông cậu ta xuống, tôi đưa cậu ra khỏi cơn ác mộng.” Giọng nói của ông lão khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, luôn làm cho người ta vô thức bỏ qua sự nguy hiểm của ông ta.
Trần Ca chầm chậm bước ra phía cánh cửa: “Tôi sẽ không làm thằng bé này bị thương đâu, nhưng tiền đề là ông phải nói cho tôi biết cách thoát ra khỏi đây, để tôi nhìn thấy thành ý của ông.”
“Muốn ra khỏi đây rất đơn giản, chỉ cần bước qua cách cửa kia là có thể…”
“Bùm!”
Ông lão nói được một nửa thì bị ngắt lời, từ Khu Nội Trú Số Ba vang lên tiếng cháy nổ, hình như là ở căn phòng nào đó cháy rồi.
Nghe thấy âm thanh này, biểu cảm trên gương mặt ông lão nghiêm trọng, gương mặt trắng bệch trở nên vặn vẹo, cũng không đoái hoài gì tới dáng vẻ hiền lành ôn hòa kia nữa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Ca thầm cảm thấy biến cố này có liên quan đến Trương Nhã, lúc ông lão vừa bước vào, anh nhìn thấy ngón tay của ông ta bị biến dạng, cánh tay bị vặn lại một cách mất tự nhiên, hiển nhiên là trong lúc đang chống lại thứ gì đó đã bị công kích mạnh ngoài ý muốn.
“Không có gì, chút vấn đề nhỏ thôi.” Ông lão âm trầm cất lời, đứng ở chính giữa căn phòng, ngẩng đầu nhìn Trần Ca: “Đưa thằng bé đó cho tôi, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.”
Trên khuôn mặt trắng bệch không có thêm bất kì cảm xúc dư thừa nào, đem tới cho người khác một cảm giác vô cùng quỷ dị, cuối cùng ông lão cũng gỡ bỏ lớp ngụy trang của mình xuống.
“Đưa tôi ra ngoài trước, nếu không thì không có cửa thương lượng.” Thái độ của Trần Ca kiên quyết, tay cầm con dao của anh khẽ run lên vì căng thẳng, đây là lần đầu tiên anh đối mặt trực tiếp với lệ quỷ áo đỏ.
“Cậu muốn ra ngoài à? Được, đi theo tôi.” Ông lão quay người lại ngay, đột nhiên trở nên hăng hái.
Trần Ca không dám lơ là, cẩn thận theo sau từng bước một, anh và ông lão cứ giữ khoảng cách ba mét.
Theo anh thấy trong khoảng cách ba mét cho dù đối phương làm ra chuyện gì, anh đều có thể phản ứng kịp thời, nhưng chưa đi được hai bước, anh lập tức phát hiện ra bản thân đã coi thường sự đáng sợ của áo đỏ.
Nói một cách nghiêm túc, anh mới chỉ đi được một bước, còn chưa bước bước thứ hai, cái chân đang lơ lửng trên không của anh bỗng mất đi tri giác.
Anh cúi đầu nhìn xuống, trong lúc đối thoại với ông lão vừa nãy, từng sợi tơ máu căn bản không nhìn thấy được ở dưới đất bò lên chân của anh, lúc này những tơ máu đó như con côn trùng có độc đang chui vào trong thịt của anh.
“Không phải cậu muốn rời đi sao? Mau theo tôi đi.” Ông lão quay đầu lại, đôi mắt thâm sâu, trên mặt đầy những nếp nhăn, cười lên trông vô cùng đáng sợ.
Lúc này Trần Ca nào dám rời đi theo ông ta, anh cầm con dao muốn lùi về sau, nhưng đôi chân đang ở giữa không trung kia lại không nghe sai bảo, tiến về phía trước!
“Là vì những tơ máu kia?” Trần Ca tê cả da đầu, anh không biết là có bao nhiêu tơ máu đã chui vào chân trái của mình, càng đáng sợ hơn nữa là khi ông lão mở miệng nói, sàn nhà, vách tường đều nứt ra theo, càng ngày càng có nhiều sợi tơ máu chui ra từ trong đó, giống như từng con rắn đang bò về phía Trần Ca.
Anh nhìn những tơ máu kia, nếu như là người khác chắc đã sớm phát điên, bắt đầu dùng con dao trong tay chém loạn rồi.
Nhưng Trần Ca lại có một loại năng lực gần như là thiên phú, càng vào những lúc nguy hiểm, anh lại càng bình tĩnh.
Con dao trong tay đặt chắc chắn trên cổ cậu bé, Trần Ca để kệ những tơ máu kia bò lên người mình, dao của anh cũng không ngừng áp xuống.
Ông lão cố ý quay người lại để anh lơ là, lúc này lại quay đầu lại nhìn anh.
Nếu như ông lão có đủ tự tin thì căn bản không cần phiền phức như thế, chắc chắn ông ta vẫn lo cho cậu bé kia.
Trần Ca thực sự không hiểu tại sao ông lão lại sợ cậu bé tỉnh lại, có điều dưới tình huống như thế này, việc ông lão càng sợ thì Trần Ca sẽ càng muốn làm.
Lưỡi dao cắt vào da thịt, trên cổ của cậu bé không có máu tươi chảy ra, càng kì lạ hơn là, những sợi tơ máu mà ông lão thao túng chỉ cần đến gần cậu bé thì sẽ mất khống chế, thuận theo vết thương trên cổ cậu bé tiến vào trong thân thể cậu.
“Hình như những sợi tơ máu này vốn là thuộc về cậu bé, lẽ nào ông lão chỉ đang đánh cắp sức mạnh của cậu ta?”
Trần Ca đã phát hiện ra bí mật của ông lão, anh càng to gan hơn, lưỡi dao ngày càng hạ thấp xuống, bên tai truyền đến tiếng kêu kinh sợ của ông lão.
Con dao sắc bén còn chưa áp xuống xương đòn của cậu bé, cậu ta đã chớp chớp mắt liên tục, ngón tay bỗng siết chặt lại, mở to mắt ra!
Những sợi tơ máu trong phòng trị liệu sốc điện lập tức tách thành hai phần, một phần đang vật lộn ở đằng sau, còn một phần đã bị cậu bé hút vào thân thể.
“Cái đồ điên nhà cậu! Cậu đã đánh thức quỷ dữ rồi đấy!”
Tựa hồ ông lão càng thêm già nua, ông ta xoay người chạy, nhưng còn chưa chạy được bao xa, một bên khác của hành lang lại tuôn ra vô số những sợi tóc đen.