Chương 182: Bác sĩ Trần
Mái tóc đen dài như thác lũ đâm liên tục vào người ông lão, một cánh tay thon dài trắng nõn bỗng thò ra từ trong đám tóc, bắt lấy vai ông lão, dưỡng như đang muốn kéo ông ta vào trong đám tóc đen.
Ông lão bị cánh tay kia bắt lấy, cả người run rẩy, hiển nhiên là trước đây ông ta đã chịu thiệt bởi cái tay đó: “Tao đã đưa mày ra ngoài rồi, tại sao vẫn còn quay lại?”
Trả lời lại ông lão là một cái quăng tàn nhẫn, cả người ông ta đập mạnh vào những tơ máu trên mặt đất, đến cái áo đỏ trên người cũng trở nên ảm đạm hơn nhiều.
“Trương Nhã đến rồi!”
Nghe lời nói vừa nãy của ông lão, hình như ông ta đã đưa Trương Nhã ra ngoài rồi, nhưng Trương Nhã lại phá cửa mà vào, tìm đến một lần nữa.
“Cô ấy cố ý đến tìm mình à?” Trong lòng Trần Ca sinh ra một cảm giác ấm áp, anh đang định lên tiếng thì thấy Trương Nhã đi ra từ trong đám tóc đen, cô không thèm nhìn anh một cái mà đi thẳng về hướng ông lão.
Thế giới đằng sau cánh cửa đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng xé rách tàn nhẫn, Trần Ca nghe thấy mà răng run cầm cập: “Lệ quỷ toàn thù dai như vậy sao?”
Ông lão trong thời kì hoàng kim cũng không phải không có lực chiến đấu, nhưng trước đó ông ta bị cậu bé thức tỉnh dọa, sau lại bị cậu bé cướp đi một nửa số tơ máu, vì thế lúc đối mặt với Trương Nhã, ông ta mới hoàn toàn bị ép bức.
“Trong các áo đỏ có lẽ cũng có mạnh có yếu, e là ông lão này thuộc về áo đỏ cấp thấp nhất.”
Nhìn thấy Trương Nhã, trái tim đang treo lơ lửng của Trần Ca từ từ hạ xuống, ở cái nơi xa lạ này, Trương Nhã là “người” duy nhất đem lại cho anh cảm giác an toàn.
Tình thế ổn định lại, anh muốn thu dao về để đổi một tư thế dễ chịu hơn, không ngờ khi cúi đầu xuống lại trông thấy một đôi mắt xa lạ đang nhìn mình chằm chằm.
Quần áo của cậu bé trong lòng đã bị nhuộm đỏ không biết từ lúc nào, mặt cậu ta trắng bệch, hốc mắt một màu đen kịt, không có lòng trắng, cũng không có con ngươi.
Mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, Trần Ca nhìn miệng vết thương trên cổ cậu bé, có vô số tơ máu đang chui vào bên trong.
“Ban nãy tôi làm vậy đều là vì đánh thức cậu, là bị ép đấy, ngay từ lúc bắt đầu tôi đã không nghĩ tới chuyện làm cậu bị thương.”
Cậu bé trèo lên người anh, dường như muốn trèo lên trên một chút.
Cái cảm giác bị trẻ em trèo lên thân có hơi dọa người, Trần Ca muốn đẩy cậu ta ra, nhưng sợ lại gây ra hiểu lầm nghiêm trọng hơn.
“Môn Nam, tôi biết tên của cậu, tôi đến cứu cậu đấy. Nhân cách phụ của cậu bị quái vật công kích, là tôi giúp cậu ta.” Không phải Trần Ca đang tranh công, nếu lúc này không nói nhiều hơn chút, anh sợ đối phương tức giận rồi không cho anh có cơ hội mở miệng.
Lúc nãy ông lão áo đỏ gọi cậu bé là ma quỷ, có thể bị áo đỏ gọi là ma quỷ, có thể thấy cậu bé từng tạo ra bóng ma tâm lý rất lớn cho ông lão.
Cậu bé không dừng lại động tác trên tay anh, cậu ta bò lên trước mặt Trần Ca, hai gương mặt gần như sắp dán vào nhau.
Khi cả hai cách nhau rất gần, Trần Ca mới nhìn thấy rõ trong hốc mắt của cậu bé vốn không có mắt, chỉ có hai cái lỗ trống khiếp người.
Trần Ca không biết cậu bé đang nhìn cái gì, da gà trên cổ anh đều nổi hết lên, bàn tay âm thầm đút vào túi, lấy bức ảnh chụp chung của Môn Nam và mẹ cậu ta ra, đặt vào giữa hai khuôn mặt.
“Tôi biết rõ quá khứ của cậu, hiểu được nỗi đau khổ của cậu, nếu như cậu không biết thổ lộ với ai, có thể nói những thứ đó với tôi.” Trần Ca lặp lại những lời mình nói với nhân cách phụ của Môn Nam cho nhân cách chủ: “Chúng ta có trải nghiệm gần giống nhau, có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn bè.”
Gan lớn chết no gan nhỏ chết đói, câu nói này dùng trên người Trần Ca là vô cùng thích hợp, anh ôm một phần vạn hi vọng có thể lôi kéo được cậu bé, thậm chí trong lòng anh còn đang ảo tưởng, hi vọng sau này khiến cậu ta trở thành nhân viên nhà ma.
Nhìn thấy tấm ảnh của mẹ, thái độ của cậu bé hơi dịu đi một chút, thả tay ra nhảy xuống đất: “Anh tìm thấy tấm ảnh này ở đâu vậy?”
Nhân cách phụ cũng đã từng hỏi câu hỏi giống cậu ta, suy nghĩ của hai người rất ăn ý.
“Trong tủ quần áo ở phòng làm việc của viện trưởng.”
“Thế mà ông ta vẫn còn giữ tấm ảnh của mẹ tôi.” Cậu ta ngẩng đầu dậy: “Có thể đưa bức ảnh đó cho tôi không?”
“Không thành vấn đề.” Trần Ca đưa bức ảnh cho cậu bé, anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng địch ý của cậu bé đối với mình đã giảm đi rồi.
Trần Ca ngồi xổm xuống nhìn cậu bé, anh do dự một hồi rồi nhỏ tiếng hỏi: “Vừa nãy ông lão kia nói thế giới này là ác mộng của cậu, chỉ cần cậu tỉnh lại, con đường thông với thế giới bên ngoài sẽ biến mất vĩnh viễn?”
“Thế giới này vốn đã tồn tại, không liên quan tới tôi, tôi chỉ là người đầu tiên phát hiện ra thế giới này thôi.” Cậu bé cất kỹ bức ảnh vào trong người, dùng hốc mắt trống rỗng nhìn Trần Ca: “Đừng hỏi tôi bất kì thứ gì liên quan tới thế giới này, biết càng nhiều, anh càng khó thoát ra.”
Trí tuệ của cậu bé không liên quan gì tới vẻ ngoài, Trần Ca vừa mở miệng, cậu ta dã đoán ra mục đích thật sự của anh.
“Không thể tiết lộ chút nào sao?”
“Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, thế giới này là nơi u ám nhất trong sâu thẳm trái tim của mỗi con người, phản chiếu nỗi sợ hãi và tà niệm, nó tương tự như thế giới bình thường, nhưng lại hoàn toàn không giống, tựa như ban ngày và ban đêm vậy.” Cậu bé nói xong thì đi về phái ngoài cửa, chiếc áo đỏ của cậu ta rất chói mắt, đẫm màu máu tươi, trông rất kinh khủng.
“Tôi vẫn còn hai câu hỏi cuối cùng, cậu đừng đi nhanh như vậy.” Trần Ca tiến bước về phía trước, động tác linh hoạt, toàn thân không có bất kì dị thường nào, những sợi tơ máu chui vào cánh tay và đùi anh lúc nãy giống như đã biến mất.
Cậu bé dừng bước, quay đầu lại, dùng hốc mắt đen ngòm nghiêm túc đánh giá Trần Ca: “Anh không sợ tôi sao?”
“Sợ, nhưng tôi càng muốn biết đáp án hơn.” Nhân cách chủ của Môn Nam xuất hiện có ý nghĩa to lớn đối với Trần Ca: “Tôi muốn hỏi cậu về một người, nhân cách phụ của cậu gọi ông ấy là bác sĩ Trần.”
“Không quen biết.”
“Nhân cách phụ của cậu từng nói với tôi lý do cậu đến Khu Nội Trú Số Ba để giúp viện trưởng đóng cửa là vì trước đó có hai người đã mời cậu, một người là viện trưởng, người còn lại chính là bác sĩ Trần.” Trần Ca nói bằng giọng đầy thành khẩn: “Người này vô cùng quan trọng đối với tôi, ông ấy rất có thể là người nhà mất tích của tôi.”
Không biết có phải do hai từ “người nhà” này ảnh hưởng đến cậu bé hay không, cậu ta dời đôi mắt trống rỗng đi: “Bác sĩ Trần này tướng mạo bình thường nhưng có một đôi mắt đặc biệt, hơi giống với anh, đều là loại tôi cực kì ghét.”
“Hết rồi?” Trần Ca hơi cạn lời, lại tiếp tục hỏi câu thứ hai: “Cánh cửa kết nối hai thế giới này với nhau, tôi phải làm thế nào để đóng chúng lại hoàn toàn?”
“Rất đơn giản.” Cậu bé cười rồi nói: “Nhốt một người sống vào bên trong cánh cửa để người đó giúp anh giữ cửa là được.”
“Đây thì coi là cách gì?” Trần Ca vẫn muốn hỏi một chút về nguyên nhân cánh cửa xuất hiện, nhưng cậu bé đã chạy ra ngoài rồi.
“Có phải là cậu ta che giấu thứ gì đó quan trọng không?”
Trần Ca sợ cậu bé và Trương Nhã đánh nhau, vội vã đuổi theo.
Anh ra khỏi căn phòng, phát hiện cậu bé vốn chưa hề đi xa, đứa trẻ này cau mày, hốc mắt đen sì nhìn chằm chằm phía trước.
Áo đỏ trên người viện trưởng đã biến sắc, ông ta đã không ra dáng con người, phần thân thể bị thiếu bị tóc đen của Trương Nhã tóm gọn lấy, mấy giây sau liền biến mất hoàn toàn.
“Đưa phần thân thể còn lại của ông già này cho tôi, tôi tha cho các người rời đi.” Cậu bé này rất thấp, cậu ta cũng có thể cảm nhận được áp lực.
Ngón tay lướt qua đôi môi đỏ tươi như máu, Trương Nhã không thèm quan tâm đến lời nói của cậu bé. Cô giẫm lên nửa thân trên tàn phế của viện trưởng và nhìn chằm chằm vào cậu bé, ánh mắt như thể đã nhìn thấy món ăn mới.